Triệu Húc trong trí nhớ đang dần đi xa.
Mà Triệu Húc đang nằm bên cạnh nàng đã dần chấp nhận thân phận "đế vương", bắt đầu dùng mắt của đế vương, tâm tư của đế vương, quyết đoán của đế vương để phán đoán một việc.
Thời điểm Vân Trân nói mình không thể hoàn thành lời hứa với Triệu Duẫn, Triệu Duẫn im lặng.
Từ trên người hắn Vân Trân lại thấy được đau thương nào đó.
"Thật ra nương nương không cần cảm thấy tự trách." Rất nhanh, Triệu Duẫn lên tiếng.
Khi lần nữa nói chuyện, ánh sáng vốn cất trong đôi mắt đã trở nên ảm đạm, "Thần sớm đã biết sẽ có quyết định, chẳng qua vẫn không cam lòng mà thôi..."
"Cát Vương." Vân Trân nhìn hắn.
Triệu Duẫn lắc đầu, cười tự giễu: "Dù sao ngài ấy hiện giờ đã không còn là Tứ đệ ở Ninh Vương phủ ngày trước.
Ngài ấy không thể tiếp tục dùng tình cảm để đưa ra quyết định.
Huống chi, trên người thần còn chảy dòng máu của Vương gia.
Loạn lạc ở đế lăng, người Vương gia đã chết không ít, nhưng ngần ấy năm, thế lực của Vương gia đã bén rễ sâu ở triều đình, không phải một sớm một chiều là có thể diệt sạch hoàn toàn.
Dù cuối cùng bệ hạ có quyết định gì, thần đều sẽ không trách ngài ấy."
Cho dù Triệu Duẫn không thể có con thì thế nào?
Không phải khi Vương Hoàng Hậu còn sống cũng đã nghĩ kế để Triệu Duẫn nhận nuôi một hài tử của Vương gia sao?
Cho dù như vậy không được, thế vẫn còn Triệu Du.
Triệu Du tuy ngốc, nhưng nó vẫn là nam nhân bình thường có nhu cầu.
Nó có thể có con nối dõi.
"Vân phi nương nương, làm phiền người rồi.
Nếu không còn chuyện gì khác, thần xin cáo từ trước." Triệu Duẫn chắp tay hành lễ với Vân Trân, sau đó xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn tấm lưng hắn xa dần.
Đột nhiên nàng phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi, mãi mãi không thể trở về quá khứ được.
...
Ba ngày sau, chuyện này có kết quả.
Thỉnh cầu về đất phong của Cát Vương bị bác bỏ.
Triệu Húc hạ chỉ, bảo hắn dẫn người của Cát Vương phủ tới đế lăng.
Ở thời đại này, người trông coi đế lăng nếu không