Vân Trân nhìn theo sống lưng hắn, ánh mắt lộ sự kinh ngạc.
Những lời hắn vừa nói là muốn nhắc nhở nàng sao?
Có lẽ, ngay cả hắn cũng không nhận ra rằng, sâu trong nội tâm hắn cũng không căm hận nàng như cách thể hiện.
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi cười khổ.
Nàng lại đang nghĩ bậy gì nữa?
Kết quả hiện tại mới là kết quả tốt nhất.
Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, hạ nhân của Thanh Lương sơn trang đều thu dọn đồ đạc.
Tuy đồ của mẫu tử Tô trắc phi không nhiều, nhưng khi rời đi mới phát hiện, thì ra đồ cần sắp xếp lại nhiều như vậy.
Trong lúc đó, Vân Trân còn bớt thời gian đi bắt mạch cho Trương ma ma, để lại ít phương thuốc.
Sau đó nàng đi tìm Xuân Trà, nhờ nàng ấy hỗ trợ chiếu cố Hắc đại nhân.
Đương nhiên tiền đề là, Hắc đại nhân luôn ở trong sơn trang.
Nguyên Bảo tới tìm nàng một lần, kể rằng thiếu gia viết thư từ biệt với Xích Phong cư sĩ, bảo hắn gửi đến quận Xích Thủy, nhờ người đưa thư lên núi Xích Phong.
Nguyên Bảo tới đây chủ yếu là hỏi nàng có cần mua thứ gì không, dù sao lần này đi, chỉ sợ khó có thể quay về, mang theo đồ ở Nam Hoang cũng coi như là một loại tưởng niệm.
Vân Trân nghĩ nghĩ, tạm thời không có.
Quả Nhi và Xuân Miêu ở bên cạnh nghe xong, liền nhờ hắn mua ít đồ của nữ hài tử, chờ về đến kinh thành có thể tặng mấy tiểu tỷ muội quen biết trước đó.
"Trân Nhi, ngươi có biết vì sao vương phủ đột nhiên muốn đón nương nương và thiếu gia về không?" Hôm nay, làm xong việc, Vân Trân về phòng, Quả Nhi đi theo, làm vẻ thần bí mà hỏi nàng.
"Tại sao?" Vân Trân vừa nói, vừa rót hai ly nước, một ly đưa cho Quả Nhi.
Quả Nhi nhận lấy, uống một ngụm, sau đó hạ giọng, làm mặt quỷ nói với nàng: "Nghe bảo là vị thiếu gia khác ở vương phủ đã xảy ra chuyện."
"Cái gì?"
"Ta cũng từ chỗ người Lý quản sự mang đến mà nghe nói..."
Lý quản sự là nam trung niên lần này tới truyền tin.
Quả Nhi kể tin tức mình hỏi thăm được cho Vân Trân nghe.
So với đương kim Thánh Thượng con nối dõi