"Trước đây Bạch Phi tiến cung, ngươi nói thân phận của ta cho Bạch Phi.
Tại sao?" Vân Trân hỏi.
Thời điểm Bạch Phi tiến cung cách lúc Tô Thái Hậu bắt đầu điều tra Vân Trân không xa.
Vân Trân không biết trước khi Tô Thái Hậu hoài nghi, lão Ngư đã nói thân phận của nàng với Bạch Phi, hay là sau khi Tô Thái Hậu điều tra, ông ta mới nói.
Nàng muốn biết lão Ngư làm vậy có mục đích gì.
"Có lẽ..." Lão Ngư cười khổ, "Có lẽ để đền bù chút áy náy trong lòng lão nô.
Lão nô...!Lão nô khi ấy vẫn hi vọng người của Tham Lang có thể sớm ngày cứu chủ tử ra..."
Cho nên ông ta nói thân phận của Vân Trân cho Bạch Phi biết.
Ông ta hi vọng mượn miệng của Bạch Phi nói với người của "Tham Lang" nữ nhi của Thịnh Vân Lan là Vân Trân, để họ tới đón Vân Trân đi.
Nhưng ông ta không ngờ Bạch Phi không hiểu ý của ông ta.
Bạch Phi và Cửu Ca là bằng hữu.
Nhiều năm trước, Cửu Ca đã cứu mạng Bạch Phi.
Trong lòng Bạch Phi cũng áy náy với Cửu Ca.
Do vậy niệm tình cảm với Cửu Ca, bà ta không nói ra thân phận của Vân Trân, dù sau này Triệu Hi có biết.
Cứ trời xui đất khiến như thế, thân phận của Vân Trân vẫn không bị "Tham Lang" biết.
Nhưng hiện tại...
Thân phận của Vân Trân quả thật không bị "Tham Lang" biết, nhưng lại bị Tô Thái Hậu biết được, một người Vân Trân hoàn toàn không ngờ tới.
"Hiện giờ ngươi còn gì để nói không?" Tô Thái Hậu híp mắt nhìn Vân Trân, ánh mắt mang theo sự đắc ý cùng lạnh lẽo.
Vân Trân nhìn bà ta.
Nàng biết nàng không còn đường lui nữa rồi.
Tô Thái Hậu đã lấp kín mọi con đường của nàng.
"Ngươi lui xuống trước đi." Tô Thái Hậu phất tay với lão Ngư.
"Vâng, lão nô cáo lui." Lão Ngư hành lễ với Tô Thái Hậu, sau đó lại nhìn Vân Trân, lui ra ngoài cung điện.
Rất nhanh, xung quanh chỉ còn mỗi Vân Trân và Tô Thái Hậu.
"Thần thiếp không còn lời nào để nói." Vân Trân nhìn Tô Thái Hậu, đáp, "Nếu Thái