"Vâng, lão nô tuân mệnh." Lão Ngư xoa đầu gối, run rẩy từ dưới đất đứng dậy, hành lễ với Vân Trân xong mới xoay người rời đi.
"Phúc Hiếu công công." Thời điểm lão Ngư sắp tới cửa, Vân Trân lên tiếng gọi.
Lão Ngư nghe tiếng của nàng, cả người run lên, xoay người lại, ánh mắt mang theo chờ mong và kích động.
Vân Trân nhìn ông ta: "Nếu có cơ hội, ngươi cũng nên mau rời khỏi hoàng cung đi."
Nàng đã nói đến nước này, lão Ngư rốt cuộc có thể nghe vào nhiều hay ít còn phải xem chính ông ta.
"Lão nô hiểu, đa tạ tiểu chủ tử quan tâm." Lão Ngư gật đầu, rời đi.
Tô Thái Hậu chưa bao giờ là người tốt.
Lão Ngư xuất thân từ "Tham Lang", là hậu nhân của "Tham Lang", chuyện này mãi mãi không thể thay đổi.
Hiện tại, ông ta lại vì giữ mạng, bán đứng Vân Trân.
Người như vậy, dù ông ta có lý do gì, Tô Thái Hậu đều sẽ không dùng ông ta.
Lão Ngư biết thân phận của nàng, tương đương với biết thân phận của A Linh.
Để phòng sự cố, xong việc Tô Thái Hậu khẳng định sẽ diệt trừ ông ta.
Vừa rồi thời điểm lão Ngư dập đầu, Vân Trân cảm thấy có lẽ ông ta đã biết Tô Thái Hậu sẽ không giữ lại mạng mình.
Cho nên, ông ta mới cố ý chọn hôm nay nói nàng nghe về bí mật bảo tàng.
...
Rất nhanh đã đến tiệc tối trừ tịch.
Tiệc trừ tịch mỗi năm đều rất náo nhiệt.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua năm nay Triệu Húc mới đăng cơ, không nhiều người.
Tiệc tối do Tô Thái Hậu xử lý.
Vân Trân dẫn A Linh và Tiểu Từ tham gia.
Thời điểm Triệu Húc thấy nàng ở yến hội, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Trước đó không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy bất an, giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Từ sáng tới giờ Triệu Húc không nhìn thấy Vân Trân, người lo lắng cũng là nàng.
Bây giờ thấy rồi, hắn mới yên tâm.
Trình tự không khác gì năm rồi.
Trong lúc này, có cung nữ rót rượu không cẩn thận làm đổ rượu lên tay áo Vân Trân.
Triệu Húc thấy vậy,