Cơn thịnh nộ của thiên tử khiến đêm nay không hề bình tĩnh.
Giờ phút này, Vân Trân đã lặng lẽ rời khỏi cung theo an bài của Tô Thái Hậu.
Nàng đang ngồi trên một chiếc xe ngựa tới trước cổng thành.
"Người trong xe ngựa là ai? Tại sao đêm khuya lại ra khỏi thành?"
Thời điểm tới cổng thành, xe ngựa bị người ta cản lại.
"Đại nhân trong cung làm việc, há đám người như ngươi có thể ngăn cản!" Người ngồi trước xe ngựa trực tiếp ném thẻ bài cho thị vệ thủ thành xem.
Thị vệ thủ thành nhận lấy, phát hiện đó thật sự là lệnh bài trong cung, hơn nữa địa vị chủ nhân lệnh bài còn không thấp.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau mở cổng thành cho đại nhân trong xe ngựa qua!" Người ngồi trước xe ngựa lớn tiếng.
"Nhưng việc này..." Thị vệ do dự.
Bởi vì xưa nay có quy định, buổi tối tới giờ, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi thành.
"Đúng là không biết sợ.
Không biết đại nhân trong xe muốn ra khỏi thành để làm việc sao? Đêm nay là ngày mấy? Chẳng lẽ ngươi muốn quý nhân trong cung chờ hả?" Đúng lúc này, có người từ phía sau đi ra, giơ tay gõ đầu thị vệ thủ thành kia.
Gõ xong, nhân lúc người nọ không chú ý, gã giật lấy lệnh bài, hai tay dâng lên như muốn lấy lòng người trong xe, "Đại nhân, xin thứ lỗi, bọn thuộc hạ lập tức mở cổng thành ngay."
Nói rồi, người đó phất tay, ý bảo cấp dưới mở cổng thành.
Theo tiếng cổng thành mở, xe ngựa chạy ra ngoài như bay.
Sau khi xe ngựa ra khỏi cổng thành, người ngồi trong xe vén màn nhìn lại tường thành phía sau.
Sắc mặt Vân Trân ngưng trọng và phức tạp.
Nàng không ngờ nàng sẽ lần nữa rời khỏi nơi này, lần nữa bị bắt đi xa.
Nhưng lần này hình như không có đường cứu vãn.
Tô Thái Hậu hận nàng, tuyệt đối sẽ không tiếp tục tin nàng.
Để không liên lụy Triệu Húc và A Linh, bà ta tuyệt đối sẽ không để nàng ở lại kinh thành.
Với bản lĩnh của nàng, lại dùng thêm chút thủ đoạn, nàng hoàn toàn có thể khiến Tô Thái Hậu không thể nói ra