"Trân Nhi..." Triệu Húc nỉ non.
Vân Trân lắc đầu: "Ta không phải tên Trân Nhi, ta họ Thịnh, phụ thân ta là Thịnh Vân Lan, mẫu thân ta là Cửu Ca, người thân của ta cũng họ Thịnh, những người yêu thương ta gọi là Tham Lang.
Nhưng bọn họ đều lần lượt chết trong tay hoàng bá phụ ngài, trong tay phụ hoàng ngài, trong tay ngài...!Ngài cảm thấy giữa chúng ta có bao nhiêu mạng người như vậy, ta còn có thể thoải mái trở về với ngài, làm Trân Nhi của ngài sao?"
"Chuyện này...!Chuyện này không thể nào..." Hắn lắc đầu, vẫn không muốn tin.
Sao có thể?
Người đang đứng trước mặt hắn rõ ràng là Trân Nhi của hắn, là nữ tử hắn yêu nhất, cũng là mẫu phi của Thái Tử, là người từng thề đồng sinh cộng tử, thân mật khăng khít với hắn.
Sao trong nháy mắt lại trở thành kẻ thù không đội trời chung? Sao có thể có thâm cừu đại hận không thể hóa giả?
Triệu Húc không muốn tim.
Hắn cảm thấy sự thật này so với những chứng cứ hắn tìm được trong cung của Vân Trân càng khiến hắn khó có thể chấp nhận.
"Trẫm không tin, không tin tình cảm nàng dành cho trẫm đều là giả...!Nàng rõ ràng, rõ ràng vì trẫm, ngay cả tính mạng cũng không cần, sao có thể là hậu nhân của Thịnh gia Tham Lang? Thịnh Vân Lan sao có thể là phụ thân của nàng? Tuổi của nàng rõ ràng không khớp...!Trước khi nàng chào đời, Thịnh Vân Lan đã chết từ lâu..." Triệu Húc lắc đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ Vân Trân đang nói đùa với hắn.
Đúng vậy, là nói đùa.
Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?
Rõ ràng là người yêu nhất, lại trong một đêm biến thành tử địch!
"Ta cũng muốn hỏi." Vân Trân nói, "Lúc mới biết bí mật này, ta cũng rất khiếp sợ, thậm chí còn khiếp sợ hơn ngài.
Nhưng đây là sự thật, ta không thể không tin.
Trong lòng ta vẫn luôn