Sự việc quả nhiên như dự đoán của Miến Đà Loa.
Vân Trân gặp chuyện.
Động tĩnh đêm giao thừa không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ.
Đối với người luôn nhìn chằm chằm tình hình của hoàng cung, việc đó trên cơ bản không phải bí mật gì.
Triệu Hi và thuộc hạ ở kinh thành tuy bại trận, người bị bắt, bị giết, bỏ trốn, nhưng nếu "Tham Lang" có thể ẩn núp trong kinh thành nhiều năm như vậy, bọn họ đương nhiên có con đường riêng của mình.
Khi Vân Trân bỏ trốn, dấu vết để lại không nhiều lắm.
Nhưng Triệu Húc và người của Triệu Húc điên cuồng đuổi theo lại gây ra động tĩnh rất lớn.
Mục đích của họ chủ yếu là tìm tung tích của Vân Trân, cho nên rất nhiều thời điểm không kịp che giấu dấu vết.
Cứ thế, người của Triệu Húc đuổi theo trước, người của "Tham Lang" đuổi theo sau.
Thời điểm Ám Ngũ tra được tung tích của Vân Trân, bao vây khách điếm kia, người của "Tham Lang" cũng đuổi tới.
Vừa lúc khi đó Miến Đà Loa và Ngụy Thư Tĩnh đã tới Bắc địa.
Hai bên nhanh chóng có liên hệ.
Ngày Triệu Húc đuổi tới khách điếm, bọn họ cũng vừa tới nơi.
Cảnh tượng sau đó chính là người của Ngụy Thư Tĩnh và "Tham Lang" làm loạn bên dưới.
Ngụy Thư Tĩnh tìm cách lên lầu hai, xuất hiện trước mặt Vân Trân.
Hiện giờ, bọn họ nhận được tin, nói là Triệu Húc đã khởi hành hồi kinh.
Điều đó chứng minh Triệu Húc đã từ bỏ việc truy đuổi này.
Như vậy kế tiếp, Vân Trân tạm thời an toàn.
"Trân Nhi." Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu nhìn nàng, "Sau này muội có tính toán gì không?"
Vân Trân im lặng.
"Nếu tạm thời không có, chi bằng theo ta về vương đình đi.
Tới đó, muội muốn làm gì cũng được, sẽ không còn ai ép muội phải làm gì cả, muội cũng không cần để ý thân thế của mình." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Dù thế nào Ngụy Thư Tĩnh cũng sẽ tới Vân Hán Quốc một chuyến, nhưng nếu Miến Đà Loa muốn Ngụy Thư Tĩnh hoàn toàn tin tưởng, ông bắt buộc phải nói ra chân tướng.
Bởi vậy, trước khi Ngụy Thư Tĩnh tới