Dưới sự kiên trì của Vân Trân, Bát gia đứng dậy.
"Bát gia, ngươi cũng biết ta không phải người lòng dạ hẹp hòi.
Sở dĩ ta không theo các ngươi tới Nhung là vì ta tự có suy tính của mình." Vân Trân nói.
"Chẳng lẽ tiểu chủ nhân luyến tiếc vị trí nương nương kia? Nhưng thiên hạ này vốn thuộc về người." Bát gia nhíu mày.
Vân Trân lắc đầu: "Không phải ta luyến tiếc vị trí kia.
Nếu hiện tại ta đã đi đến bước này, chứng minh ta không còn cơ hội trở về.
Sở dĩ ta cự tuyệt theo các ngươi tới Nhung là vì...!Ta có câu này, không biết có nên nói hay không."
"Tiểu chủ nhân cứ nói."
Vân Trân nhìn Bát gia, lại nhìn trời, chậm rãi nói: "Mấy năm nay Bát gia và những thủ hạ đó có vui vẻ không?"
"Không.
Chưa báo thù cho chủ công, bọn ta sao có thể vui vẻ?"
"Bát gia, ngươi có thê tử, có nhi nữ không?"
Bát gia ngây ra một lúc, có điều vẫn gật đầu.
"Vậy những người giống như ngươi, một lòng muốn báo thù, bọn họ có thê tử, có nhi nữ không?" Vân Trân lại hỏi.
Bát gia gật đầu: "Có vài người, thê tử nhi nữ của họ đã bị triều đình giết hại.
Có người sau này mới có thê tử nhi nữ.
Tiểu chủ nhân, người hỏi vấn đề này làm gì?"
"Vậy ngươi có đồng ý cho thê tử nhi nữ của ngươi sau khi ngươi chết kế thừa di chí của ngươi, tiếp tục báo thù triều đình không? Những người khác thì sao? Bọn họ cũng đồng ý sao?"
Lần này Bát gia không lập tức trả lời.
"Thật ra ta không ngăn cản các ngươi báo thù.
Ta chỉ hi vọng mọi thù hận có thể ngưng hẳn ở một thế hệ.
Ta hi vọng đời sau của chúng ta, bọn họ sẽ không phải sống trong thù hận, không cần vì thế hệ trước mà từ nhỏ luyện tập kỹ xảo giết người, tìm kiếm tình báo, vào sinh ra tử..."
...
Từ sau hôm đó, Bát gia rơi vào trầm mặc.
Gặp mặt lần sau, ông ta không