Ba ngày rất nhanh đã tới.
Sáng sớm hôm ấy, bọn họ lên thuyền, ra biển.
Đây là lần đầu tiên Vân Trân ra biển.
Nàng không ngờ ra biển sẽ có cảm giác này.
Thời điểm con thuyền dưới chân chậm rãi xa bờ, phóng mắt nhìn ra xa, tất cả đều là biển, xa hơn nữa là trời và biển hòa làm một.
Lúc bọn họ xuất phát, thời gian vẫn còn sớm, cho nên có thể nhìn thấy sương mù.
Sương mù mênh mông cùng nước biển phía chân trời, con thuyền chậm rãi đi trong đó.
Vân Trân bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé, giống như biển rộng chỉ cần hít một cái, nàng sẽ bị cuốn vào đáy biển, biến mất không thấy đâu.
Tới trưa, nàng phát hiện bản thân có hơi chóng mặt.
Miến Đà Loa thấy vậy, đoán nàng bị say tàu, bảo nàng vào trong nằm nghỉ.
Vân Trân vốn định kiên trì, nhưng sau thấy rằng thật sự không kiên trì được, liền đỡ khoang thuyền, vào trong.
Nàng đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng hoan hô.
Vân Trân ngồi dậy, xoa xoa thái dương.
Chờ nàng phủ thêm áo khoác, ra ngoài, phát hiện mọi người trên thuyền lúc này đều đã chạy lên boong tàu, nhìn phương xa.
Vân Trân chậm rãi đi tới.
Có người thấy nàng tới, liền cười chào hỏi, nhường đường cho nàng.
Rất nhanh, Vân Trân đã tới đằng trước.
Trước mặt xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo có núi, có thác nước, cảnh sắc tuyệt đẹp hệt như tiên cảnh.
"Đúng rồi, đúng rồi, chính là nơi đó!" Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng kích động của Bát gia.
Vân Trân quay đầu nhìn Bát gia dựa vào lan can, nhìn về nơi xa, hai mắt rưng rưng.
Xem ra bọn họ đã tới nơi cần tới.
...
Sau khi nhìn thấy hòn đảo, bọn họ ngồi thuyền thêm một canh giờ mới có thể lên bờ.
Lên bờ rồi, Vân Trân phát hiện hòn đảo này lớn hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Có điều, dù sao đã nhiều năm không