Nghe Vân Trân nói, mọi người đồng loạt nhìn A Mãn.
A Mãn mất kiên nhẫn gãi cằm.
"Làm sao ta biết!" A Mãn nói.
Vân Trân không tức giận, mà kiên nhẫn nói: "Ví dụ như nói về Thịnh gia, ví dụ như nói về chuyện liên quan tới tòa nhà kia.
Chẳng lẽ trước đây đệ không tò mò hỏi ông ấy chuyện về tòa nhà kia, về hòn đảo này sao? A Mãn hẳn là rất hiếu kỳ đúng không?"
Nhìn cách làm việc quái đản, thích giở trò, tiểu hài nhi này hẳn là người không ngồi yên được.
Nếu không, nó đã không yêu cầu bọn họ dẫn nó rời khỏi đây.
A Mãn im lặng.
Vân Trân lại nói: "Lần này bọn ta tới đây là vì tòa nhà kia và chủ nhân của nó.
Có một số việc nếu không làm rõ, bọn ta sẽ không rời khỏi đây.
Chúng ta không đi, vậy ngươi cũng không đi được.
Ngươi thấy sao?"
"Ta thật sự không biết." A Mãn bực bội gãi cằm, "Lúc còn sống, lão nhân kia rất ít nói chuyện với ta.
Ta chỉ biết mỗi ngày ông ta đều sẽ đến một nơi.
Trước đây tò mò, ta từng lén đi theo, nhưng giữa đường bị ông ta phát hiện, bị đuổi về.
Ta biết chỗ ông ta hay đi nằm ở trong núi.
"Vậy sao?" Vân Trân nhìn Bát gia, trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu nói với A Mãn, "Vậy đệ có thể dẫn bọn ta tới đó không?"
"Tại sao các ngươi muốn tới đó? Các ngươi rốt cuộc là ai?" A Mãn bắt đầu đề phòng, hình như tới lúc này, nó mới nhớ bọn họ từ bên ngoài tới.
"Đây là tiểu chủ nhân của chúng ta." Bát gia nói, "Cũng là tiểu chủ nhân của tòa nhà kia.
Chủ nhân của tòa nhà kia là phụ thân của nàng ấy."
Tiểu hài nhi nhìn Vân Trân, lại nhìn Bát gia.
Cuối cùng, nó gật đầu, đồng ý dẫn họ lên núi.
Có điều theo lời tiểu hài nhi kể, thời điểm nó theo dõi lão đầu nhi, giữa đường bị ông ta phát hiện.
Cho nên nó chỉ dẫn nửa đường, nửa đường còn lại phải dựa vào bản lĩnh của họ.
Có điều, nó có thể chỉ