"Chẳng lẽ ngươi có mưu kế gì sao?" Lý Hổ nhìn nàng, lộ vẻ hoài nghi.
Hiển nhiên, hắn cảm thấy không thể.
Tuy "tiểu huynh đệ" này y thuật cao minh, thoạt nhìn thông minh hơn người thường, nhưng chuyện quan trọng như vậy, chỉ sợ không phải một người như nàng có thể nghĩ ra cách gì.
"Mưu kế? Ta nào có mưu kế gì?" Vân Trân cười lắc đầu.
"Đúng vậy, ta nói mà, trong quân nhiều đại nhân lợi hại như vậy, còn cả mưu sĩ bên cạnh bệ hạ cũng không nghĩ ra cách, một tiểu đại phu như ngươi có thể nghĩ được gì!" Lý Hổ cười nói, "Đương nhiên, Thịnh tiểu huynh đệ, ta không hề có ý khinh thường ngươi.
Mạng của ta sau này còn phải nhờ vào ngươi đấy!"
Lý Hổ và Vân Trân lại nói chuyện vài câu, hai người rời khỏi sườn núi, vè quân doanh.
Hiện tại không khai chiến.
Tướng sĩ bị thương trong doanh không nhiều như trước, Vân Trân không quá bận rộn.
Sau khi trở về, Vân Trân vẫn luôn nghĩ chuyện Lý Hổ vừa nói.
Thật ra không phải hoàn toàn không có cách.
Nếu Triệu Húc phái người giả đàm phán với tộc Cổ Tát, sau đó bọn họ lén lút thực thi kế hoạch, việc này chưa chắc không thể.
Nhưng công việc đi đàm phán với tộc Cổ Tát không phải ai cũng có thể đảm nhiệm.
Đầu tiên, dù là thân phận hay địa vị, người đó đều đủ khiến triều đình và Triệu Húc chú ý, không dễ bị vứt bỏ.
Tiếp theo, người này bắt buộc phải có năng lực tùy cơ ứng biến, không sợ lâm nguy, còn phải có đủ mưu trí cùng tài năng chu toàn với tộc Cổ Tát.
Bởi vì chỉ có như vậy, tộc Cổ Tát mới không dễ nhìn ra mưu kế của họ.
Từ đó, tướng sĩ qua sông mới có thời gian bố trí, cùng tướng sĩ bên này "nội ứng ngoại hợp".
Cuối cùng, đương nhiên là vấn đề quan trọng nhất, đó là người kia