Tiểu binh đi rồi, Vân Trân trầm mặc ngồi một chỗ.
Lòng nàng hoảng loạn.
Bởi vì dự cảm chẳng lành lúc trước đã thành sự thật.
Cho nên hiện tại, nàng càng bất an.
Nàng sợ cảm giác bất an này lần nữa trở thành sự thật.
Nếu là thật...
Vân Trân thở dài.
Nàng ngồi trên ghế.
Cứ ngồi như vậy.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
"Thịnh đại phu, ngươi muốn đi đâu?" Có người thấy nàng mang theo hành lý vội vã ra ngoài.
"Ta có việc gấp cần phải đi làm.
Làm xong rồi ta sẽ về ngay, thật xin lỗi." Người kia cũng là đại phu trong quân doanh.
Vân Trân nói với ông ta.
"Thịnh đại phu định đi bao lâu? Y thuật của Thịnh đại phu giỏi như vậy, chỗ chúng ta nếu không có ngươi, sợ rằng sẽ loạn một khoảng thời gian." Đại phu kia tiếc nuối.
Nhưng ông ta cũng hiểu Vân Trân là người tự do.
Nàng ở lại đây hoàn toàn là vì tự nguyện, hơn nữa y thuật của nàng quả thật không tồi, tính cách cũng tốt, các tướng sĩ và quân y đều rất thích nàng.
"Có điều ngươi đi cũng tốt, nơi này có lẽ sẽ không yên ổn được nữa." Đại phu thở dài.
Ông ta cho rằng Vân Trân rời đi là vì chuyện xảy ra ở sông Xích Thủy hôm nay, muốn bỏ trốn.
Chẳng qua, đây cũng là điều thường tình.
Có ai mà không yêu quý tính mạng của mình chứ?
Cho dù Vân Trân rời đi lúc này, cũng sẽ không có ai ngăn cản.
"Có duyên gặp lại." Vân Trân chắp tay với người nọ, sau đó mang tay nải rời đi.
...
Nàng đi dọc theo bờ sông xuống hạ lưu.
Nàng biết sau khi biết được tin đó, nàng không có cách nào bình tĩnh ở quân doanh chờ đợi.
Nàng bắt buộc phải rời đi, tự mình đi tìm người kia.
Cho dù đến cuối cùng nàng không tìm được, nhưng nàng vẫn phải tìm.
Chỉ có như vậy, trái tim nàng mới dần bình tĩnh lại.
Nàng tìm dọc bờ sông.
Nàng đi qua nơi bọn Lý Hổ từng qua.
Bọn họ có ngựa, thể lực cũng tốt.
Vân chỉ có đôi chân.
Nhưng nàng biết, nàng bắt buộc phải tìm như vậy.
Đi