Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1704: Đánh Chết


trước sau


Bỗng dưng, một tên trong đó rơi xuống hố của thợ săn, kêu lên thảm thiết.

Thám tử đi sau chạy chậm lại.

Sau khi phát hiện người đi trước rơi xuống bẫy, gã dừng lại, cẩn thận tránh cái bẫy kia.
"Ai đó?" Thám tử còn lại phát hiện phía sau có người.
"Ngươi cảm thấy sẽ là ai?" Lúc này, Triệu Húc từ trong bóng đêm bước ra.
"Là ngươi! Ngươi sớm đã phát hiện bọn ta?" Thám tử hỏi.
Triệu Húc nhìn thám tử, không nói gì.
Cái bẫy kia hắn phát hiện lúc đi trong rừng.

Khi đó hắn còn đang nghĩ nên dùng cách gì diệt trừ hai cái đuôi phía sau, trước mắt liền xuất hiện cái bẫy này.

Cái bẫy này hẳn là của thợ săn, chỉ là đã lâu rồi không dùng.

Nếu là ban ngày, khẳng định có thể nhìn ra.
Ban ngày sau khi phát hiện cái bẫy, hắn cố ý tránh né nơi này.

Để không bị hắn phát hiện, hai thám tử kia đương nhiên sẽ không tới đây xem xét.

Sau đó, hắn dạo một vòng trong rừng, chờ tới trời tối mới quay về nơi này, nhóm lửa gần đây.
Triệu Húc cố ý chờ tới buổi tối chính là vì đợi một màn này.
Tuy hiện tại trong bẫy chỉ có một tên thám tử rơi xuống, nhưng một người cũng đủ.

Chỉ cần đối phó kẻ còn lại, tên thám tử trong bẫy liền trở nên dễ xử lý.
"A!" Thám tử còn lại hét lên, rút kiếm trên eo, chém về phía Triệu Húc.
Nhìn động tác của thám tử liền biết gã không phải người am hiểu võ công.
Triệu Húc thân là "hoàng tộc Triệu thị", mấy năm nay chưa từng lơi là việc cưỡi ngựa bắn tên, tuy không bằng nhân sĩ giang hồ, nhưng chiêu thức phòng thân vẫn lợi hại hơn tên thám tử trước mặt này.
Qua thời gian dùng một ly trà nhỏ, Triệu Húc cuối cùng cũng dùng chủy thủ trong tay đâm vào ngực tên thám tử kia.
Tên thám tử kia ngã xuống, tắt thở.

Tên thám

tử bị rơi xuống bẫy bất cẩn dẫm trúng kẹp thợ săn đặt bên trong, chân bị thương.

Hiện tại, gã không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng chỉ nghe tiếng cũng mơ hồ đoán được, đặc biệt là giây phút cuối cùng, tiếng hét thảm thiết của tên thám tử kia, gã nghe rất rõ.
"Cầu xin ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta...!Ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói ngươi biết...!Chỉ cần ngươi không giết ta..." Tên thám tử bên trong vội cầu xin.
Triệu Húc vốn không định ra tay ngay lúc này.
Không phải hắn mềm lòng, mà hiện tại trời đã tối.

Tên thám tử bị nhốt trong bẫy, cho dù hắn muốn xử lý cũng không tiện, không bằng chờ đến sáng mai.
"Vậy phải xem xem ngươi biết được bao nhiêu." Triệu Húc nói.
"Ta biết, ta biết rất nhiều.

Gần đây bên trên đột nhiên hạ lệnh bảo chúng ta tìm kiếm một đại quan của triều đình, nói rằng chân đại quan ki trúng tên.

Theo miêu tả dáng người, thoạt nhìn rất giống ngươi.

Cho nên bọn ta..." Thám tử nơm nớp lo sợ nói những gì mình biết với Triệu Húc.
Chỉ là manh mối gã cung cấp chẳng có gì đáng giá.
Triệu Húc để lại mấy câu, liền bỏ đi.
Hắn trở về đống lửa khi nãy, đốt đống lửa đã tắt lên..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện