Vân Trân ở lại trấn nhỏ hai tháng.
Hai tháng trước, nàng rõ ràng đã rời khỏi trấn nhỏ.
Nhưng khi ra khỏi trấn nhỏ, nàng đột nhiên phát hiện đi tiếp hình như chẳng còn ý nghĩa gì.
Nếu nàng đã quyết định không gặp lại Triệu Húc, đồng thời đã biết Triệu Húc an toàn, vậy nàng không còn lý do tiếp tục đuổi theo.
Nàng quay lại trấn nhỏ.
Lão bản khách điếm thấy nàng trở về, lộ vẻ kinh ngạc.
Có điều, thời buổi này vốn đang khó khăn, lão bản cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ nàng không đuổi kịp người ta, không tìm được công việc, cho nên trở về.
Vân Trân nói với lão bản nàng muốn mở sạp xem bệnh ở cửa khách điếm.
Gần đây việc làm ăn ở khách điếm không tốt, lão bản không cự tuyệt, đồng ý cho nàng bày sạp.
Ban đầu ông chỉ mong có thêm người tâm sự, bởi vì ông phát hiện "tiểu ca" thanh tú này hình như đã đi qua không ít nơi, kiến thức bao la.
Nói chuyện với nàng cũng là một cách hưởng thụ.
Vì thế, Vân Trân cứ vậy mà bày một sạp xem bệnh nhỏ ở cạnh cửa khách điếm.
Lúc đầu, căn bản không có ai tới.
Dù sao Vân Trân thoạt nhìn thật sự quá trẻ tuổi, lại là người xứ khác.
Người dân trong trấn nếu đau đầu nhức óc, đều sẽ có thói quen tới hiệu thuốc phía Đông thị trấn bốc thuốc.
Hiệu thuốc kia đã mở lâu năm, mọi người cũng quen thuộc.
Còn về Vân Trân...
Trông chẳng đáng tin cậy.
Ngay cả bàn ghế nàng dùng để xem bệnh cho người ta cũng là mượn của lão bản khách điếm.
Tuy rằng không tin nàng có thể xem bệnh cho người ta, mọi người cũng không cố ý hỏi thăm.
Lần đầu quầy hàng của Vân Trân khai trương là vì một sự cố.
Trấn nhỏ này nằm trong núi, tương đối hẻo lánh, người qua lại không tính là nhiều.
Khách điếm Vân Trân đang ở, lúc có khách thì sẽ cho thuê phòng, mà ngày thường, lão bản sẽ kinh doanh thêm đồ