"Miệng sùi bọt mép chẳng phải tình trạng khi nãy của gã sao?" Có người nói.
"Không lẽ gã thật sự trúng độc Hồng Dậu?"
"Không sai." Vân Trân gật đầu, ánh mắt nhìn nương tử tửu quỷ trở nên sắc bén, "Loại độc này cần người trúng độc uống vào trước, sau khi uống lại cần uống rượu trong vòng hai canh giờ.
Chắc hẳn có người biết vị khách này trong vòng hai canh giờ sẽ tới khách điếm của lão bản uống rượu, cho nên canh được thời gian, cho gã dùng độc Hồng Dậu."
"Nếu là vậy, chỉ có người rất thân với gã mới có cơ hội hạ độc đúng không?" Lão bản khách điếm hỏi.
"Không sai." Vân Trân gật đầu.
Nàng liếc nhìn nương tử tửu quỷ.
Theo đó, không ít người xung quanh cũng nhìn nàng ta.
Sắc mặt nàng ta cứng đờ.
"Có dù ta có cơ hội hạ độc như ngươi nói, làm sao ta tính được trong vòng hai canh giờ gã sẽ tới khách điếm uống rượu? Trước hôm nay, phu quân nhà ta rõ ràng đã lâu không tới..." Bà nương kia nói.
Tửu quỷ gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, nương tử ta nói không sai.
Ta vì không có tiền, quả thật đã lâu không tới.
Hôm nay nương tử ta cũng không cho ta tiền tới khách điếm uống rượu."
"À, vậy xin hỏi tiền ngươi uống rượu hôm nay từ đâu mà có?" Vân Trân hỏi.
"Sáng nay nương tử ta có việc ra ngoài.
Sau đó ta phát hiện đống bạc vụn trong ngăn kéo nàng ấy không khóe.
Có lẽ do nàng ấy đi gấp, quên khóa lại.
Ta nhìn thấy bạc, cơn nghiện rượu lại lên, cho nên nhân lúc nàng ấy không có ở nhà, trực tiếp cầm bạc vụn tới khách điếm mua rượu." Tửu quỷ nói.
Câu chuyện nghe qua có vẻ không có vấn đề.
"Thịnh tiểu công tử?" Lão bản khách điếm nhìn Vân Trân.
Vân Trân cười lắc đầu.
"Xin hỏi tính cách ngày thường của phu nhân nhà ngươi thế nào? Là loại người tùy tiện để bừa bạc trong nhà sao?" Vân Trân