Nghe bà nương kia kể, hẳn là tửu quỷ này ham ăn biếng làm, cả ngày chỉ biết uống rượu.
Việc nặng việc nhẹ trong nhà đều giao cho nương tử gã làm.
Có những lúc uống say, gã còn đánh nương tử của mình.
Nương tử gã không nhịn nổi nữa, cho nên mới ra tay diệt trừ.
Cơ duyên trùng hợp, bà nương kia có được độc Hồng Dậu từ du y chân trần.
Ả ta vốn dĩ cũng do dự xem có nên hạ độc tửu quỷ hay không.
Mấy ngày trước, ả vô tình phát hiện tửu quỷ có qua lại với đồ tể trên trấn.
Tửu quỷ thế mà muốn bán ả ta cho đồ tể kia, đổi lấy bạc.
Đồ tể kia có tiếng khắc thê khắc tử, tính tình hung hãn.
Rất nhiều người trong trấn không dám trêu chọc gã.
Không ngờ, tửu quỷ vì uống rượu, vậy mà lén lút qua lại với đồ tể, muốn bán nương tử của mình cho gã làm vợ kế.
Lần này, nương tử tửu quỷ không thể nhịn được, nổi ý giết người.
Ả biết tửu quỷ thích uống rượu.
Mấy ngày nay ở nhà, khẳng định là rất nhàm chán.
Cho nên, ả cố ý tìm cớ, nói phải về nhà mẹ đẻ, sau đó hạ độc Hồng Dậu cho gã uống trước, rồi đặt bạc vụn ở nơi dễ tìm thấy.
Khi đó, ả còn nghĩ, nếu tửu quỷ không cầm bạc đi mua rượu, gã còn có thể sống.
Nhưng nếu động vào bạc, vậy thì đừng trách ả, coi như là mệnh gã đã tới.
"Nếu gã không trộm số bạc đó đi mua rượu, nếu gã không định bán ta cho đồ tể...!Ta đã không bị ép đi tới bước đường hôm nay!" Bà nương kia bắt lấy cánh tay tửu quỷ, khóc lớn, "Ta cũng hết cách rồi...!Ai bảo mệnh ta khổ như vậy?"
Người xung quanh nghe vậy, lập tức chỉ trích tửu quỷ kia.
Tửu quỷ biện luận vài câu.
Nhưng gã vừa mở miệng, mọi người càng chỉ trích gay gắt.
Huống chi nương tử gã nói thật, trong chuyện này, gã vốn dĩ đuối lý.
Rất