Mỗi câu Triệu Húc nói đều chứa đựng sự kích động.
Từ giọng của hắn có thể nghe ra hắn đang phẫn nộ, không cam lòng.
"Trẫm sẽ cho nàng biết, nàng sai rồi." Nói xong, Triệu Húc buông lỏng tay nàng ra, "Người đâu!"
Dứt lời, lập tức có hai thị vệ đẩy cửa tiến vào, quỳ gối trước mặt Triệu Húc.
"Đưa Vân phi nương nương về quận thủ phủ.
Chờ trẫm xử lý xong việc của tộc Cổ Tát, sẽ cùng nàng ấy về kinh thành!" Triệu Húc ra lệnh.
Vân phi nương nương?
Hai thị vệ sửng sốt.
Có điều, bọn họ dù sao cũng là tâm phúc của Triệu Húc, đương nhiên biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.
"Vâng." Bọn họ trả lời.
Mà Vân Trân, sau mệnh lệnh của Triệu Húc, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Chàng không thể làm vậy!" Vân Trân lớn tiếng, "Chàng không thể làm vậy! Chàng không thể đưa ta trở về! Chẳng lẽ chàng quên thân phận của ta rồi sao? Chẳng lẽ chàng đã quên ta sớm đã không còn là Vân phi kia sao? Bốn năm trước Vân phi đã chết!"
"Vân phi không chết!" Triệu Húc quay đầu nhìn nàng, "Vân phi chỉ tới chùa Kỳ Sơn tĩnh dưỡng.
Chờ trẫm hồi kinh, Vân phi cũng khỏi bệnh rồi, sẽ được đón hồi cung.
Đây chính là toàn bộ chân tướng!"
"Đây không phải chân tướng!"
"Trẫm nói là chân tướng thì chính là chân tướng! Nếu nàng muốn oán, muốn hận, vậy chỉ có thể trách nàng, trách bản thân nàng rõ ràng đã đào tẩu, tại sao còn trở về! Trân Nhi..." Triệu Húc nắm lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên, "Lần này là nàng chủ động trở về, không phải trẫm ép nàng.
Nếu nàng đã chủ động trở về, vậy lần này nên làm thế nào, nên có quyết định gì, quyền quyết sách nằm trong tay trẫm.
Nàng muốn đi sao? Được thôi.
Chờ tới khi trẫm trút hết cơn giận này, trẫm tự nhiên sẽ thả nàng đi! Cho nên, nàng tốt nhất hãy cầu nguyện trẫm có thể sớm ghét bỏ nàng một chút!"
Nói