Nhưng dù vậy, ngày thường cũng không có ai dám nhắc tới chùa Kỳ Sơn trước mặt Thái Hậu.
Mà hôm nay, Tô Thái Hậu lại tự nhắc tới, còn bảo nàng ta phái người tới chùa Kỳ Sơn tra xét một chuyến.
Tra xét?
Trong chùa Kỳ Sơn có gì để điều tra?
Bích Diên hơi mơ hồ.
"Ngươi có biết vừa rồi hoàng đế tới chỗ ai gia, đã nói với ai gia gì không?" Tô Thái Hậu chậm rãi mở mắt, nhìn Bích Diên, hỏi.
Bích Diên lắc đầu.
Tô Thái Hậu cười lạnh: "Hoàng đế thế mà muốn phái người tới chùa Kỳ Sơn đón cái người ở chùa Kỳ Sơn về cùng ăn Tết.
Còn nói Thái Tử đã lớn, hơn bốn năm không gặp mẫu phi của mình, bây giờ cũng đến lúc rồi.
Người nói xem, hoàng đế rốt cuộc có ý gì?"
Có ý gì?
Bích Diên sửng sốt.
Rất nhanh, nàng ta mở to hai mắt.
"Chẳng lẽ..." Người kia đã trở về?
Nửa câu sau, Bích Diên không thể nói ra.
Nàng ta khiếp sợ nhìn Tô Thái Hậu.
Tô Thái Hậu liếc nhìn Bích Diên, Bích Diên vội cúi đầu.
"Nô tỳ biết rồi." Nàng ta đáp.
"Đi điều tra đi.
Phái người cẩn thận lanh lợi một chút, đừng làm gì cả, cũng đừng rút dây động rừng." Tô Thái Hậu dặn dò.
"Vâng." Bích Diên đáp, "Nếu không còn chuyện gì khác, nô tỳ cáo lui trước."
Một tay Tô Thái Hậu ôm trán, một tay vẫy vẫy, ý bảo nàng ta lui ra.
Thời điểm Bích Diên sắp rời đi, Tô Thái Hậu lại đột nhiên mở mắt.
"Khoan đã."
"Thái Hậu có gì phân phó?" Bích Diên quay lại, hỏi.
Tô Thái Hậu nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi đến cung của Hoán Phi một chuyến, nói nàng ta biết chuyện người ở chùa Kỳ Sơn sắp trở về.
Còn lại, nàng ta sẽ biết nên làm thế nào."
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Bích Diên đáp.
Lần này Bích Diên rời đi, Tô Thái Hậu không gọi nàng ta lại.
...
Không bao lâu, người trong hậu cung của Triệu Húc bắt đầu nghị luận, nói người ở chùa Kỳ Sơn sắp trở về.
Bốn năm