Ninh Vương nghe thấy, liền buông tay Tô trắc phi và Triệu Húc, vẫy tay với người ở cửa: "Như Tuyết, lại đây gặp Tô phi tỷ tỷ của nàng đi." Chờ người nọ tới gần, Ninh Vương lại giới thiệu với Tô trắc phi, "Tô phi, đây là Như Tuyết, Cơ phu nhân ba năm trước vào phủ."
"Như Tuyết bái kiến Tô phi tỷ tỷ."
Cơ phu nhân kia đứng bên cạnh Ninh Vương, yêu kiều hành lễ.
Tô trắc phi khẽ cười, chờ nàng ta đứng dậy liền kéo tay nàng ta, khen ngợi: "Đúng là mỹ nhân, khó trách vương gia lại yêu thích như thế.
Tỷ tỷ mới hôi phủ, muội muội ngàn vạn đừng xa lạ với tỷ tỷ, sau này có rảnh thì thường xuyên tới viện của ta..."
Nói đến đây, Tô trắc phi đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ nụ cười khổ.
"Tô phi tỷ tỷ sao vậy?" Cơ phu nhân hỏi.
Ninh Vương cũng nhìn bà ta.
"Không, không có gì." Tô trắc phi tránh ánh mắt của họ, thấp giọng.
"Việc này..." Ninh Vương nghi hoặc.
"Vương gia, ngài phải làm chủ cho nương nương nhà nô tài!" Ngay lúc này, Bích Diên vốn quỳ gối bên cạnh bò tới dưới chân Ninh Vương, dập đầu mấy cái, "Nương nương thật sự rất đáng thương..."
"Bích Diên, câm mồm!" Sắc mặt Tô trắc phi thay đổi, lớn tiếng quát.
"Nương nương..."
"Tô trắc phi, nàng tạm thời đừng nói chuyện!" Ninh Vương bỗng chú ý tới rương hành lý đặt gần đó, nhíu mày, giơ tay cản Tô trắc phi, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Bích Diên quỳ dưới đất, "Ngươi nói đi, đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Vì sao hành lý của nương nương và Tứ thiếu gia lại ở đây?"
"Hồi vương gia, hành lý của nương nương và thiếu gia sở dĩ để ở đây bởi vì hành lý căn bản không có nơi để bỏ!" Bích Diên xúc động nói.
"Sao lại không có chỗ bỏ? Không phải bổn vương đã bảo vương phi sắp xếp rồi sao?" Ninh Vương hỏi.
Bích Diên nghe vậy, liếc nhìn Tô trắc phi, sau đó bi phẫn nói "Việc này nô tỳ cũng không biết.
Nô tỳ chỉ biết người đón nương nương và thiếu gia ở cửa vương phủ không biết đã đi đâu.
Lúc sau, nương nương