"Vân Phi to gan!" Vân Trân vừa nói xong, Tô Thái Hậu liền nhướng mày, quát lớn.
Vân Trân quỳ xuống.
"Ngươi có ý gì đấy hả?" Tô Thái Hậu lạnh giọng, "Phi tần trong hậu cung đều dâng lễ vật năm mới cho hoàng đế đã là chuyện thành tục lệ.
Trong lễ vật đều ký thác tâm nguyện tốt đẹp dành cho hoàng đế.
Nhưng ngươi hôm nay lại tới với hai bàn tay trống, là vì không hi vọng hoàng đế năm sau bình an thuận lợi, hay ngươi căn bản không để hoàng đế vào mắt, khinh thường chuẩn bị lễ vật cho ngài ấy?"
Tô Thái Hậu căn bản không cho Vân Trân cơ hội phản bác, trực tiếp định tội nàng.
Bà ta nói như vậy e là muốn mượn cơ hội này chèn ép nàng, cũng coi như là ra oai phủ đầu.
"Thái Hậu nương nương bớt giận." Ngay lúc này, Thích Hoán Vân lên tiếng.
Nàng ta lại từ chỗ ngồi đi ra, đến bên cạnh Vân Trân, nói với Tô Thái Hậu ngồi đối diện, "Chắc là Vân phi tỷ tỷ không có ý mạo phạm.
Thần thiếp nghĩ, có lẽ do hôm nay Vân phi tỷ tỷ mới hồi kinh, chưa có thói quen này.
Nhất thời sơ sẩy, về mặt tình cảm có thể tha thứ được.
Xin Thái Hậu nương nương bớt giận, tha cho Vân phi tỷ tỷ lần này đi."
Từng câu từng chữ Thích Hoán Vân đều nói rất khẩn thiết, người nghe đều phải tán thưởng.
"Hoán Phi hà tất phải cầu tình cho nàng ta?" Tô Thái Hậu nhíu mày, "Vân phi cũng coi như là người cũ trong hậu cung này, có quy củ gì mà nàng ta không hiểu? Nàng ta cũng không phải mới hồi cung một canh giờ trước.
Nàng ta đã hồi cung gần một ngày rồi.
Thời gian dài như vậy, ai gia không tin cung nhân hầu hạ nàng ta không nhắc nhở nàng ta chuyện này.
Nếu đã biết, cho dù không chuẩn bị từ trước, nhưng khoảng thời gian này cũng có thể lấy ra