Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1764: Điều Kiện


trước sau


"Đúng, ta đã tới." Vân Trân nhìn gã, "Ngươi muốn gì? Hoặc là, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi? Cứu ngươi ra ngoài, hay ngươi vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, muốn giao phó cho ta?"
"Vân phi nương nương vẫn sảng khoái nhanh nhẹn như năm đó." Cổ Tát Cưu nhớ lại quá khứ, "Nhớ trước đây, ta mấy lần muốn ngươi cùng ta về tộc Cổ Tát, ngươi đều không đồng ý, chỉ muốn đi theo tên hoàng tử thoạt nhìn không có tiền đồ kia.

Bây giờ nhìn lại, Vân phi nương nương mới là người tinh mắt.

Nếu năm đó chọn ta, lúc này ngươi đã không đứng ngoài rào sắt, mà là cùng ta bị nhốt ở nơi này."
Vân Trân cứ lặng lẽ nhìn gã như vậy.
Nàng biết, nếu Cổ Tát Cưu thật sự có chuyện muốn nàng làm, đến cuối cùng gã chắc chắn sẽ nói.
"Sao ngươi không hỏi?" Cổ Tát Cưu đột nhiên dừng lại.
"Cho dù ta không hỏi, ngươi cũng sẽ nói." Vân Trân trả lời.
"Ha ha ha ha..." Cổ Tát Cưu lần nữa bật cười.
Lúc cười, bỗng có nước mắt từ khóe mắt gã chảy xuống.

"Đúng vậy, dù sao hiện giờ bổn vương là tù nhân." Cười đã rồi, Cổ Tát Cưu cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, "Hôm nay, bổn vương mời Vân phi nương nương tới không phải vì muốn Vân phi nương nương cầu tình thay ta trước mặt bệ hạ của các ngươi! Đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, Cổ Tát Cưu ta biết rõ hơn bất cứ ai! Cho nên, bổn vương tuyệt đối sẽ không mượn tay một nữ nhân để làm con tin cho bệ hạ của các ngươi, sống tạm bợ qua ngày.

Người Cổ Tát hoặc là chết trận, hoặc là chết già, quyết không vẫy đuôi lấy lòng trong tay kẻ địch."
Nói tới đây, Cổ Tát Cưu dừng một chút.
"Hôm nay, Cổ Tát Cưu ta chỉ muốn nhờ ngươi một việc." Cổ Tát Cưu nhìn Vân Trân, trịnh trọng nói, "Ta có một nhi tử rơi vào tay người Vân Hán các ngươi,

ta hi vọng ngươi có thể nghĩ cách bảo vệ nó!"
Vân Trân im lặng.
Chuyện về nhi tử của Cổ Tát Cưu, Vân Trân có nghe nói.
Nhi tử kia của gã cách đây không lâu cũng bị áp giải về kinh thành.
Hài tử kia chỉ xấp xỉ tuổi của A Linh và Tiểu Từ.
"Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta.

Không phải vì ai khác, không phải vì ích lợi gì, chỉ hi vọng ngươi có thể giúp ta.


Hoặc là niệm tình cảm ngày xưa, hoặc là niệm tình ngươi cũng là mẫu thân, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta bảo vệ hài tử kia."
Bởi vì Cổ Tát Cưu biết Vân Hán Quốc sẽ không thả gã rời khỏi kinh thành.
Dù cuối cùng triều đình quyết định thế nào, gã đều không thể rời khỏi kinh thành.
Nhưng nếu để Cổ Tát Cưu chọn, gã thà chết, cũng không muốn ở lại kinh thành làm con tin, cả đời bị quản chế, kém một bậc!
Gã thà kiêu ngạo ra đi, cũng không muốn sống tạm bợ dưới chân kẻ địch!
Nhưng nhi tử của gã...
Nó không thể chết như vậy.
Gã muốn dùng mạng của mình đổi lấy bình an cho hài tử.
Hài tử còn nhỏ, còn tương lai.

Dù tương lai nó mãi mãi phải ở kinh thành hay có thể tìm được cơ hội trở về Nam Hoang, ít nhất vẫn còn hi vọng.
Chính vì Cổ Tát Cưu biết gã đã không còn hi vọng.
Cho nên gã muốn làm chút chuyện cuối cùng cho hài tử của mình.
"Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ đồng ý?" Vân Trân hỏi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện