Vân Trân rời khỏi thiên lao.
Nàng thở dài.
Điều kiện của Cổ Tát Cưu không phải nàng không thể đồng ý.
Cuối cùng nàng đồng ý với Cổ Tát Cưu cũng không hoàn toàn vì sư phụ Độc Thủ Y Tiên hiện đang nằm trong tay Cổ Tát Cưu.
Sở dĩ nàng đồng ý chẳng qua là vì nàng cảm thấy điều kiện của Cổ Tát Cưu, Triệu Húc và triều đình sẽ không hoàn toàn cự tuyệt.
Dù sao giữa hài tử của Cổ Tát Cưu ở kinh thành làm con tin với triều đình mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Một phương diện tiểu hài tử dễ bề khống chế, phương diện khác là có thể kiềm chế tộc Cổ Tát.
...
Đốc đốc đốc...
Lúc này, có xe ngựa dừng trước mặt Vân Trân.
"Vân phi nương nương." Người trên xe ngựa nhảy xuống, hành lễ, "Bệ hạ lệnh thuộc hạ đón nương nương về."
Người này có hơi quen mắt.
Vân Trân nhìn nhìn mới nhớ ra, là ám vệ đi theo Triệu Húc, trước đây từng gặp ở Nam Hoang.
"Bổn cung biết rồi." Vân Trân gật đầu, theo ám vệ lên xe ngựa.
Ám vệ đưa Vân Trân về hoàng cung.
Thời điểm Vân Trân về Vân Thủy Cung, Triệu Húc đã ngồi chờ bên trong.
Từ khi nàng hồi cung, số lần Triệu Húc tới hậu cung ngày càng thường xuyên.
Nghe cung nhân nói trước khi nàng trở về, một tháng Triệu Húc chỉ tới hậu cung mấy lần.
Cho dù tới, cũng sẽ không ở lâu.
Mà mấy lần đó, trên cơ bản hắn đều ở trong cung của Thích Hoán Vân.
Những phi tử khác ngày thường rất ít khi thấy Triệu Húc.
Thích Hoán Vân có thể xem như là phi tử được gặp Triệu Húc nhiều nhất, do vậy nàng ta mớ có danh hiệu "sủng phi".
Trước khi Vân Trân hồi cung, mọi người đều cảm thấy mỗi tháng Triệu Húc tới hậu cung vài lần là bình thường.
Với những người mới tiến cung, bọn họ cho rằng số lần quá ít, nhưng quen rồi mới phát hiện trong cung vốn là thế.
Mọi người dần quen thuộc, coi nó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng sau khi Vân Trân hồi cung, số lần Triệu Húc tới hậu cung nhiều lên hẳn.
Nhiều nhất là