Đến cuối cùng, ngươi sẽ đột nhiên phát hiện những người quen năm đó, ngoại trừ vài người, còn lại, sớm đã không còn.
Đối với Vân Trân, những "cố nhân" đó có người đã chết, có người mất tích, có người cho dù biết ở đâu cũng không thể liên lạc.
Cổ Tát Cưu cũng coi như là một "cố nhân".
Nhưng không lâu nữa, ngay cả "cố nhân" như Cổ Tát Cưu cũng sẽ bị tử hình.
Quay về ban đầu...
Người chia sẻ cùng nàng khoảng thời gian chiếu niên, người ở bên nàng thời gian trong hồi ức đó ngày càng ít.
Tới cuối cùng, có lẽ người nhớ những việc đó chỉ còn một mình nàng.
Vân Trân đột nhiên thấy bi thương.
Không lý do.
Vốn không nên xuất hiện, nhưng lại xuất hiện.
...
Chớp mắt đã tới tháng sau.
Nghe nói Cổ Tát Cưu bị chém đầu.
Ngày hành hình Cổ Tát Cưu, có người của tộc Cổ Tát nhảy ra cướp pháp trường.
Nhưng những người đó căn bản không có cơ hội thành công.
Bọn họ vừa lộ diện, đã bị cung tiễn thủ triều đình sắp xếp bắn chết.
Hôm nay Vân Trân không đi xem.
Là phi tần của Triệu Húc, nàng cũng không nên đi.
Nàng từ chỗ người khác biết được trong số những kẻ cướp pháp trường hôm đó có một người cao lớn cường tráng.
Đó là tâm phúc của Cổ Tát Cưu, được Cổ Tát Cưu tín nhiệm nhất, đã đi theo Cổ Tát Cưu nhiều năm.
Gã là người nhảy ra đầu tiên, cũng là người đi xa nhất trên đài hành hình.
Nhưng cuối cùng, gã vẫn ngã xuống cách Cổ Tát Cưu vài bước.
Nghe nói người kia tên Cốt Hùng.
Khi Vân Trân nghe được tin này, trong lòng có chút bi thương.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh nam nhân cao to trung thành tận tâm với Cổ Tát Cưu năm đó.
Quả nhiên người sống càng lâu, hồi ức về quá khứ ngày càng phai nhạt.
Mà những "cố nhân" của Vân Trân trên cơ bản đều chết thảm.
Người ngày đó ở Thanh Lương sơn trang ở Nam Hoang hiện còn bao nhiêu?
...
Vân Trân ngày càng an tĩnh.
Gần đây tinh thần nàng không tốt lắm.
Bản thân nàng là đại phu, nhưng Triệu Húc vẫn phái thái y của Thái Y Viện tới chẩn trị cho nàng.
Nghe