Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1770: Bị Theo Dõi


trước sau


"Xin lỗi." Vân Trân nhìn A Cửu.
Những lời này, nàng nên nói với A Cửu, nói với nãi nãi của A Cửu từ sớm.
Dù A Cửu mặc kệ nàng, nhưng nàng vẫn phải nói.
A Cửu vội xua tay, nói nàng đừng đau lòng, đừng cảm thấy có lỗi.

Thật ra năm đó Vân Trân đưa hắn từ Sư Đà Lĩnh tới kinh thành là đã cho hắn cuộc sống mới.

Không ai phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của ai.

Nàng cũng không cần vì thế mà tự trách.

Hơn nữa, mấy năm nay hắn sống rất tốt.
Sau đó, A Cửu bắt mạch cho nàng.
Theo mạch tượng, cơ thể không có vấn đề gì lớn.

Có điều, A Cửu vẫn kê đơn thuốc bổ cho nàng.
Lúc A Cửu đi, Vân Trân sai cung nữ hầu hạ mình tiễn hắn.

Sau hôm ấy, A Cửu có tới hai lần.
Lần nào, Vân Trân cũng gặp riêng hắn.
Mỗi lần gặp, Vân Trân sẽ tâm sự với hắn, nói về chuyện xảy ra với Vân Trân, nói về chuyện A Cửu đã trải qua, hoặc là hồi tưởng lại thời gian bọn họ còn ở Sư Đà Lĩnh.
Có A Cửu bầu bạn, tâm trạng Vân Trân nhẹ nhàng đi không ít.
Nàng vì gặp A Cửu, quá cao hứng, có vài chỗ không chú ý tới.

Không bao lâu, chuyện nàng thường xuyên triệu A Cửu tới đã lọt vào tai Thích Hoán Vân.
"Nương nương, người nói xem chuyện này có phải kỳ lạ lắm không?" Cung nữ tâm phúc của Thích Hoán Vân nói, "Nô tỳ nghe bảo bản thân Vân phi nương nương kia cũng biết y thuật.

Nếu nàng ta thật sự mắc bệnh, tự mình bắt mạch chẳng phải tốt hơn sao? Cho dù không chẩn đoán ra bệnh, triệu kiến thái y cũng không sao.

Nhưng lần nào Vân phi kia đều chỉ triệu kiến Vương thái y của Thái Y Viện.

Mỗi lần Vương thái y tới, Vân phi đều đuổi người hầu hạ ra ngoài.

Nương nương, theo người đây là chuyện thế nào?"
A Cửu vốn họ Vương.
Hắn không có tên chính thức.

Ngày xưa ở Sư Đà Lĩnh, hắn và nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau.

Hắn do nãi nãi hắn nhặt được, lúc nãi nãi hắn còn sống cũng không đặt tên chính

thức cho hắn, chỉ gọi là A Cửu.

Nãi nãi họ Vương, A Cửu liền dùng họ của nãi nãi.

Chờ hắn vào cung, theo sư phụ học tập y thuật, bỗng phát hiện bản thân không thể không có tên chính thức.
Bởi vậy, hắn tự đặt tên cho mình, Vương Cửu.
Hiện tại chính là Vương thái y của Thái Y Viện.
Nghe cung nữ tâm phúc nói, Thích Hoán Vân lộ vẻ nghi hoặc.
Mới đầu nàng ta không nghĩ tới phương diện đó, nhưng được cung nữ nhắc nhở, nàng ta cảm thấy có lẽ có khả năng này.
"Nương nương, người nghĩ lại xem, Vương thái y kia tuy bị câm, không nói được, nhưng vẫn còn trẻ tuổi.

Mỗi lần Vương thái y tới Vân Thủy Cung, Vân phi đều không giữ người hầu hạ lại bên cạnh, trai đơn gái chiếc, cho dù bọn họ làm ra chuyện gì, người ngoài như chúng ta cũng không biết." Cung nữ tâm phúc nói.
"Cái này..." Thích Hoán Vân nhíu mày, "Chắc là không đến mức đó đúng không?"
"Làm sao chúng ta biết được! Trong hoàng thành này vốn che giấu rất nhiều chuyện.

Người nghĩ đi, Vân phi kia rời cung đã nhiều năm, dựa vào đâu mới trở về đã khiến bệ hạ thần hồn điên đảo? Nói không chừng là dựa vào công phu trên giường.

Nô tỳ nghe nói người giỏi việc đó, nhu cầu cũng lớn.

Người nhìn Vân phi kia đi, bộ dáng chẳng khác nào hồ ly tinh...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện