"Vân phi, ngươi nhìn xem người quỳ gối bên cạnh ngươi là ai!" Tô Thái Hậu trừng mắt nhìn nàng, lạnh giọng.
Vân Trân quay đầu nhìn cung nữ kia.
Mà giờ phút này, cung nữ kia cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn nàng.
Rất nhanh, Vân Trân đã nhìn rõ mặt nàng ta.
"Là ngươi?" Nàng nhíu mày.
"Nô tỳ gặp qua Vân phi nương nương." Cung nữ lập tức dập đầu, "Nương nương, nô tỳ không cố ý! Nô tỳ không cố ý nói ra chuyện của nương nương và Vương thái y, nói ra...!Nô tỳ...!Nô tỳ cũng là bị ép buộc..."
Vân Trân nhìn cung nữ không dám ngẩng đầu lên, híp mắt.
Đây là cung nữ trong Vân Thủy Cung của nàng.
Nàng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cung nữ trong cung của nàng, cung nữ vẫn luôn đi theo hầu hạ nàng thế mà là tai mắt của kẻ khác.
Thời điểm nàng ta nhắc đến Vương thái y, Vân Trân liền biết lý do hôm nay Tô Thái Hậu tìm nàng.
E là Tô Thái Hậu muốn hỏi chuyện xảy ra trong đình hóng gió ở Ngự Hoa Viên hôm qua!
Sao Tô Thái Hậu lại biết?
Việc này càng đơn giản.
Hoặc là chuyện kia có sự tham dự của Tô Thái Hậu, hoặc là kẻ hãm hại nàng sau khi thấy Triệu Húc không trách cứ nàng, nàng thuận lợi "vượt qua", cảm thấy không cam lòng, nên bẩm báo chuyện hôm qua với Tô Thái Hậu!
Vân Trân đoán, có thể là khả năng thứ hai.
Dù sao nếu cái bẫy hôm qua do Tô Thái Hậu làm, bà ta sẽ quyết liệt hơn, kín đáo hơn một chút, chứ không phải để nàng có cơ hội biện giải với Triệu Húc.
"Vân phi, ngươi có nhận ra ả không?" Tô Thái Hậu lên tiếng.
"Hồi Thái Hậu, thần thiếp nhận ra.
Nàng ta là cung nữ trong cung của thần thiếp, trước đây luôn đi theo hầu hạ thần thiếp." Vân Trân dời mắt đi, cung kính trả lời.
"Nếu ngươi nhận ra, vậy thì dễ nói