"Ưm, buông ra...!Ta..."
Vân Trân muốn giãy giụa, người nọ lại ấn tay nàng lên tường.
Môi kề môi căn bản không giống như một nụ hôn, mà là dã thú đang cắn xé, mang theo ý muốn trả thù và trút giận lên con mồi.
"A!"
Cuối cùng, Vân Trân nhân lúc đối phương lấy hơi, trực tiếp cắn lên đầu lưỡi của người nọ.
Người nọ chịu đau, lập tức buông nàng ra.
Vân Trân vội lui mấy bước, hai tay che trước ngực, phẫn nộ lại đề phòng nhìn người trước mặt.
Người nọ xoa xoa khóe miệng, ngẩng đầu, nhìn Vân Trân.
Khi Vân Trân nương theo ánh đèn mờ nhạt dưới mái hiên nhìn rõ người nọ, trên mặt liền lộ vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được.
"Thiếu...!Thiếu gia?"
Vân Trân ngơ ngác nhìn người đối diện.
Nếu không phải hiện giờ trong khoang miệng vẫn còn mùi máu, chỉ sợ nàng đã cho rằng những gì vừa xảy ra đều là ảo giác.
"Ngài...!Ngài vừa làm gì vậy?"
Triệu Húc buông tay lau khóe miệng, ánh mắt trầm mặc nhìn nàng chằm chằm, sau đó đi về phía nàng một bước.
Vân Trân kinh hoảng lui về sau, thân thể Triệu Húc cứng đờ, trên mặt lộ vẻ châm chọc.
"Đúng vậy, thiếu chút ta đã quên ngươi ghê tởm tiếp xúc với ta thế nào." Triệu Húc lên tiếng.
Vân Trân há miệng thở dốc, muốn giải thích, nhưng lúc này, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh, chỉ nghe Triệu Húc nói tiếp, "Vậy ngươi có biết, ta có bao nhiêu chán ghét ngươi không?"
"Cái...!Cái gì?" Vân Trân ôm lấy xiêm y trước ngực, mở to hai mắt.
"Ta chán ghét ngươi dối trá, chán ghét thủ đoạn của ngươi! Nhưng ta cho rằng, ít nhất ngươi sẽ bỏ qua cho A Tĩnh! Dù sao, y đã cứu ngươi, ngày thường quan hệ giữa các ngươi thoạt nhìn...!Cũng không tồi.
Nhưng ta lại phát hiện mình sai rồi, mẫu phi nói không sai, ngươi đã thay đổi, ngươi sớm đã không còn là Trân Nhi mà ta từng quen biết!"
Triệu Húc dứt lời, hai