Người Thích Hoán Vân muốn đối phó là nàng!
Vết thương trên người A Linh cũng nên do nàng chịu mới đúng!
Nhưng hiện tại, tất cả lại là A Linh đón nhận thay nàng.
Nếu vừa rồi Thích Hoán Vân không bị nàng và Triệu Húc chọc giận, nàng vẫn sẽ nghe theo yêu cầu của Thích Hoán Vân, rạch một nhát lên mặt của mình.
Bởi vì, nàng không thể để A Linh gặp chuyện.
"Mẫu phi." A Linh duỗi tay ôm lấy Vân Trân, "Mẫu phi đừng tự trách, là nhi thần không cẩn thận.
Từ lâu phụ hoàng đã dặn nhi thần, dù đi đâu, dù lúc nào, gặp ai đều không thể thiếu cảnh giác, đều phải dẫn thị vệ theo.
Dù là tới cung của phụ hoàng cũng nên thế.
Hôm nay nhi thần quên mất, khiến mẫu phi và phụ hoàng lo lắng.
Sau này nhi thần sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa, sẽ không để mẫu phi và phụ hoàng lo lắng cho nhi thần..."
"A Linh..." Vân Trân ôm A Linh càng chặt.
Chính vì A Linh hiểu chuyện, nàng mới càng tự trách.
Mà chuyện của thích Hoán Vân lần này đã khiến trong lòng nàng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Hoàng cung không phải nơi an toàn.
Mà kẻ địch của nàng không phải không còn ở đây.
Bất cứ lúc nào họ cũng có thể nhân lúc nàng không chú ý đột nhiên xuất hiện, thương tổn nàng, hại người bên cạnh nàng.
Dù Triệu Húc đã giải tán hậu cung, dù Tô Thái Hậu ở An Bình Cung "dưỡng bệnh"...!Dù vậy, nàng cũng không thể thiếu cảnh giác.
Bởi vì nàng thiếu cảnh giác, nàng lòng dạ đàn bà, rất có khả năng sẽ hại tới người nàng quan tâm nhất.
Lần này, A Linh may mắn thoát được một kiếp, vậy lần sau, lần sau nữa...!Hoặc là, nếu không phải A Linh mà đổi thành người khác nàng để ý, nàng nên làm sao đây?
Muốn bảo vệ người bên cạnh, chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay.
Nàng không phải thần, không phải chuyện gì cũng làm được.
Nhưng ít ra, nàng phải bảo đảm những người nàng quan tâm được an toàn.
Ít nhất nàng có thể bảo đảm khi uy hiếp xuất hiện, nàng sẽ bảo vệ được