Hồng Đại nói xong, lập tức có người tiến lên vặn hai tay Vân Trân ra sau.
"Nương nương, nô tỳ có chuyện muốn nói!" Vân Trân hướng về phía sau bình phong, hét lớn, "Liễu phi nương nương, nô tỳ thật sự không hạ độc hại Liễu phi nương nương! Tất cả chuyện này đều do Thúy Vân hãm hại! Cho dù nô tỳ và Thúy Vân có thù riêng, nô tỳ cũng không dám hạ độc trong canh gà của nương nương! Xin..."
"Đã là lúc nào rồi ngươi còn giảo biện?" Hồng Đại tức muốn hộc máu, "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo ả xuống!"
"Nương nương, Liễu phi nương nương, nô tỳ bị oan..."
"Kéo xuống..."
"Đều câm miệng cho ta!"
Đúng lúc này, bên trong truyền tới tiếng quát lớn của Liễu trắc phi.
"Nương nương bớt giận, ngàn vạn đừng gãi..." Theo sau, giọng của đại phu vang lên.
"Cút ngay! Lang băm! Thuốc của ngươi bổn phi đã dùng hơn nửa bình, một chút tác dụng cũng không có! Còn cần ngươi làm gì hả? Cút ra ngoài cho ta!" Liễu trắc phi mắng.
Rất nhanh, liền có đại phu ôm hòm thuốc hoảng loạn chạy ra.
"Nương nương! Tuyệt đối không thể gãi!"
"Các ngươi cút ngay cho ta!"
"Nương nương..."
Vân Trân nhìn đại phu bị đuổi đi, lại nhìn Liễu trắc phi không ngừng trút giận bên trong.
Đột nhiên, trong lòng nàng có đắn đo.
"Nương nương, giờ phút này có phải toàn thân người rất ngứa như có ngàn vạn con kiến bò trên người không?" Ngay thời điểm sắp bị kéo đến cửa, nhân lúc người bên cạnh không chú ý, Vân Trân dẫm một cái, chạy trở về.
Âm thanh bên trong nhỏ dần.
"Làm sao ngươi biết?" Một lát sau, giọng của Liễu trắc phi vang lên, "Ngươi còn dám nói mình không hạ độc?"
"Độc trên người nương nương thật sự không phải do nô tỳ hạ, là có kẻ trộm từ chỗ nô tỳ." Vân Trân nói.
Dứt lời, Thúy Vân đứng bên cạnh không khỏi căng thẳng.
"Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!" Hồng Đại quát.
Vân Trân nhìn Hồng Đại, lại nhìn người phía sau bình phong, hành lễ: "Dù sao thuốc kia cũng