"Sao muội phải khổ như vậy?"
Trong phòng, Ngụy Duyên Võ nhìn Tô trắc phi đứng bên cửa sổ, hỏi.
"Huynh không hiểu." Tô trắc phi quay đầu, trầm giọng, "Nó hiện giờ đã không còn là hài tử nữa, muội sẽ dạy nó ý nghĩa của cạnh tranh.
Sau này mặc kệ nó muốn làm gì, muội đều sẽ không ngăn cản, nhưng cũng không trực tiếp thuận theo.
Phàm là thứ nó muốn, đều phải dựa vào hai tay mình đi tranh, đi đoạt lấy.
Cho dù là một nha hoàn hay quyền vị cao hơn..
Mà trong tranh đoạt, nó cũng phải tự mình gánh vác hậu quả lựa chọn của mình, không thể làm mãng phu!"
Ngụy Duyên Võ nhìn bà ta, một lát sau, ánh mắt có chút lập lòe: "Vậy A Tĩnh nó..."
"Sư huynh!" Tô trắc phi lạnh lùng cắt ngang.
Ngụy Duyên Võ dừng lại.
"Sư huynh!" Tô trắc phi chậm rãi đi đến trước mặt ông, "Về vấn đề của A Tĩnh, mười tám năm trước chúng ta đã nói rõ! Chẳng lẽ, huynh quên rồi?"
"Không, không, ta không quên." Ngụy Duyên Võ thống khổ lắc đầu, "Ta chỉ là, chỉ là muốn biết, A Tĩnh dù sao là..."
"Được rồi sư huynh! Huynh biết tính tình muội thế nào, bàn chuyện này, còn không bằng nói cha bảo huynh..."
...!
Triệu Húc quỳ trên nền tuyết cả đêm.
Một khắc tuyết dừng, hắn lảo đảo đứng dậy.
"Thiếu gia..."
Nguyên Bảo vội duỗi tay đỡ lấy hắn.
Triệu Húc run rẩy hỏi: "Trân...!Trân Nhi, thế nào rồi?"
"Thiếu gia, ngài đã như vậy, còn nghĩ tới Trân Nhi?" Nguyên Bảo muốn khóc, "Ngài yên tâm, Trân Nhi không sao.
Nô tỳ vừa qua xem, đã tỉnh..."
"Vậy...!Vậy thì tốt...!Tốt rồi..."
"Thiếu gia, để Nguyên Bảo đỡ ngài về phòng."
Triệu Húc đi được hai bước, bỗng dừng lại: "Ta...!Chuyện ta...!Bị mẫu phi phạt quỳ, đừng nói với Trân Nhi..."
"Thiếu gia, ngài...!Được rồi được rồi, nô tài hứa!"
...!
Bên kia, Vân Trân tỉnh lại.
Ngoại trừ sốt, mấy ngày kế tiếp đều cần chú ý chỗ đầu gối, ngoài ra không còn vấn đề gì lớn.
Vân Trân nhớ thời điểm bản thân mơ mơ màng màng, hình như có người ở bên giúp