Vân Trân nhìn Triệu Húc, há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp: "Thôi được, vậy nô tỳ đa tạ thiếu gia."
"Không cần đa tạ."
Tuy rằng Triệu Húc vẫn đang nghiêm mặt nhưng Vân Trân có thể nhìn ra, tâm tình hắn lúc này nhất định không tồi.
"Không phải lúc trước thiếu gia còn rất chán ghét nô tỳ sao?" Vân Trân nhìn hắn, hỏi.
"Ta từng nói sao?" Triệu Húc xấu hổ hỏi lại.
"Không có à?" Vân Trân nhướng mày.
"Đương nhiên, cũng có thể có.
Khụ khụ..." Triệu Húc bị nàng nhìn, có chút không được tự nhiên, "Chuyện lúc trước, ta coi như chưa từng xảy ra.
Ta muốn lại tin tưởng ngươi thêm một lần.
Nếu sau này ngươi lại làm ra chuyện tổn thương tới ta, khiến ta không thích, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.
Ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Trân cố gắng nhịn cười, làm ra bộ dáng nghiêm túc tự hỏi, sau đó nói: "Nô tỳ cảm thấy sao cũng được.
Thật ra thiếu gia không cần lại tin tưởng nô tỳ, dù sao nô tỳ..."
"Không được!" Quá kích thích, Triệu Húc liền tin là thật, vội bắt lấy tay nàng, "Ta bắt buộc phải cho ngươi thêm một cơ hội! Đây là...!Đây là thứ ngươi nợ ta! Ta đã cứu ngươi một mạng! Ngươi quên rồi sao? Coi như ngươi trả ta một ân tình đi!"
Nói xong, hắn nhìn nàng chăm chằm, sợ bỏ lỡ một chi tiết.
"Vậy...!Thôi được." Vân Trân gật đầu, lại hỏi, "Vậy thiếu gia có thể buông nô tỳ ra chưa?"
Dứt lời, nàng dùng đôi mắt ý bảo tay đang bị hắn nắm lấy.
"A, xin...!Xin lỗi." Triệu Húc giống như bị lửa nóng thiêu đốt, vội rút tay về, tim đập loạn nhịp, tai hơi ửng đỏ.
"Phụt!"
Đối diện, Vân Trân cầm hộp gấm cười.
"Ngươi...!Ngươi cười cái gì?"
Triệu Húc tưởng tâm tư của mình bị nàng phát hiện, không nhịn được mà trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Nô tỳ chỉ là không ngờ thiếu gia còn sẽ lựa chọn tin tưởng nô tỳ.
Nô tỳ, thật sự rất vui."
Đây là món quà năm mới tốt nhất, thậm chí tốt hơn nhân sâm năm trăm năm kia.
...!
Cáo biệt Triệu Húc, Vân Trân rời khỏi thư lâu.
Dọc đường đi, tâm tình cũng không tệ lắm.
Tuy rằng nàng không biết "sự tín nhiệm" này của Triệu Húc dưới