Vân Trân ho một tiếng, tỉnh lại.
Mùi khói vẫn còn ở chóp mũi, quanh quẩn không đi.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng khóc.
"Hu hu hu...!Tại sao lại là chúng ta? Ta không muốn đi Nam Hoang..."
"Ta cũng không muốn đi, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tô Phi nương nương thiện lương thế nào, Tứ thiếu gia ưu tú ra sao, ngay cả bệ hạ cũng khen ngài ấy thiếu niên anh tuấn...!Hu hu hu, bọn họ thật đáng thương."
"Bọn họ đáng thương? Người thật sự đáng thương là chúng ta đây!" Lập tức có người phản bác, "Chúng ta không phải người của Tô Phi nương nương, lại phải đi theo chịu khổ.
Nam Hoang xa như vậy, cũng không đời này còn cơ hội gặp lại mẫu thân hay không.
Hu hu hu..."
Tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn.
Vân Trân đột nhiên mở to hai mắt, từ trên giường ngồi bật dậy.
"Khụ khụ..."
Nàng ôm cổ họng, lại ho khan hai tiếng.
Rất nhanh, nàng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng bài trí đơn sơ.
Nơi này, ngoại trừ nàng, còn có năm sáu thiếu nữ ngồi khóc thút thít.
Những thiếu nữ đó đều mặc phục sức của nha hoàn cổ đại, ma cảnh ngoài cửa sổ cũng mãnh liệt thể hiện một điều: Đây không phải thời đại nàng sống.
Nàng gục đầu, nhìn hai tay thu nhỏ.
Nàng không bị lửa lớn thiếu chết, mà xuyên qua?
Nàng không biết mình có phải người tệ nhất trong lịch sử xuyên qua hay không, nhưng đối với nàng mà nói, thật sự không xong rồi.
Thân thể nàng xuyên qua tên Trân Nhi, là nha hoàn làm việc nặng nhọc của Ninh Vương phủ, năm nay mới bảy tuổi.
Ninh Vương là bào đệ duy nhất