"Hẹn ở cửa sau." Vân Trân trả lời.
Vốn dĩ nàng muốn hẹn ở chợ, có điều Ngụy Thư Tĩnh nói, hẹn ở chợ, tới lúc đó còn phải tìm người, không bằng hắn ở cửa sau chờ bọn họ.
Vân Trân nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng, liền đồng ý.
"Vậy chúng ta tới cửa sau đi." Quả Nhi nói.
Vân Trân gật đầu.
Hai người trở về thu dọn trước, sau đó đi về phía cửa sau, trên đường cũng gặp mấy nha hoàn xin nghỉ.
Vân Trân nhìn những người này, không khỏi nghĩ tới Xuân Miêu.
Vốn dĩ nàng cũng giống Quả Nhi, cho rằng Tô trắc phi sẽ dẫn Xuân Miêu tiến cung, kết quả lại đổi thành Đông Thiền.
Sau này Vân Trân mới biết, trước khi tới Nam Hoang, Xuân Miêu thật ra là người trong viện của vương phi.
Không biết Tô trắc phi không dẫn nàng ấy tiến cung có phải liên quan tới việc này không?
...!
Có điều rất nhanh, nàng đã không còn tâm tư nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì, nàng trông thấy Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh mặc một bộ hắc y đứng bên gốc cây.
Y chỉ hai tay ôm vai, lẳng lặng đứng đó, cái gi cũng không nói, cũng không cười, vẫn có thể hấp dẫn những người đi ngang.
Thậm chí cách đó không xa, còn có mấy nha hoàn dừng lại, đỏ mặt nhìn về phía y.
Thấy một màn này, Vân Trân không nhịn được mà khẽ cười.
Lúc trước nàng cảm thấy Triệu Hú đã trưởng thành, đã là thiếu niên lang phiêu nhiên.
Nhưng so sánh với Ngụy Thư Tĩnh mười tám tuổi, trên người Triệu Húc mười bốn tuổi vẫn còn mang chút nét trẻ con của hài tử.
Ngụy Thư Tĩnh hiện giờ giống như thanh kiếm sắc bén mà tốt đẹp, dù đặt ở đâu, dù y có thân phận gì, đều sẽ thu hút ánh mắt của mọi người.
Đồng thời, đồng thời thanh kiếm sắc bén này lại không chói mắt.
Bởi vì y tự biến mình thành vỏ kiếm, cất sát khí đi, trở nên ôn nhuận, trầm tĩnh, khiến người ta tin cậy.
"Ngụy đại ca!"
Trước khi Vân Trân gọi, Ngụy Thư Tĩnh đã nhìn thấy nàng.
Nghe được giọng của nàng, Ngụy Thư Tĩnh buông tay, đi tới, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra sự ấm áp: "Trân Nhi."
Trân Nhi mỉm cười.
"A, còn ta nữa! Ngụy thiếu hiệp, còn có ta! Sao huynh chỉ chào hỏi Trân Nhi, không