Đậu phộng?
Vân Trân ngây ra một lúc.
Nàng nhìn đậu phộng trong tay người nọ, lại nhìn Vương Tử Anh che mũi thóa mạ dưới lầu.
Ngay thời điểm nàng vừa bừng tỉnh ngộ ra, bạch y công tử đưa đĩa đậu phộng cho nàng.
"Liễu Minh Cẩn! Tên hỗn đản nhà ngươi! Ta biết ngay là ngươi!"
Vân Trân còn đang kinh ngạc, dưới lầu lại truyền tới tiếng mắng chửi của Vương Tử Anh.
Nàng quay đầu, phát hiện Vương Tử Anh đang giận trừng mắt nhìn về phía này, không, chính xác là nhìn người bên cạnh nàng.
"Liễu Minh Cẩn! Tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi, không dám ra mặt đối chiến với gia gia ngươi, chỉ biết lén lút giở trò! Ngươi mau lăn xuống đây cho ta! Lão tử hôm nay không đánh ngươi rớt răng là không được!"
Liễu Minh Cẩn?
Vân Trân mở lớn hai mắt.
"Ngài là Liễu Minh Cẩn?" Bên cạnh, Quả Nhi hoang mang hỏi.
.
Ngôn Tình Ngược
Người trên lầu khi nãy tranh luận với bạch y công tử cũng lộ vẻ kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người công khai hạ thấp mình như vậy.
"Ha ha." Sau khi bị vạch trần, Liễu Minh Cẩn không hề xấu hổ, còn vui vẻ phất tay với họ, sau đó quay đầu hét lớn với người bên dưới, "Vương Tử Anh, từ khi nào ngươi trở thành gia gia của ta thế?"
"Gia gia từ nhỏ đã là gia gia của ngươi!" Vương Tử Anh trả lời.
"Từ nhỏ đã là gia gia của ta?" Liễu Minh Cẩn há to miệng, lộ vẻ kinh ngạc, "Vì sao trước nay ta chưa từng nghe nói? Ta có hai vị nãi nãi, một người là nhất phẩm phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ, người còn lại là đương kim thánh mẫu Hoàng Thái Hậu.
Ngươi nói ngươi là gia gia của ta, nhưng ta lại cảm thấy, với bề ngoài này, nhân phẩm này, đặc biệt là cái lỗ to như vậy...!Cho dù sau mông có cắm lông chim giả thành khổng tước, hai vị nãi nãi vừa cao quý vừa có phẩm vị của ta cũng không thèm để ngươi vào mắt."
Vừa dứt lời, sắc mặt Vương Tử Anh lúc xanh lúc trắng.
Lão phu nhân hầu phủ cùng đương kim thánh mẫu Hoàng Thái Hậu?
Gã sao dám!
Lời này nếu truyền ra ngoài chính là tội rơi đầu, thế mà Liễu Minh Cẩn cũng dám nói!
Lúc này, Liễu Minh Cẩn lại tiếp tục: "Nếu ngươi thật sự muốn làm nam