"Thật là oan gia ngõ hẹp! Đúng lúc hôm nay nợ cũ nợ mới cùng nhau tính!"
Thấy Ngụy Thư Tĩnh, Vương Tử Anh liền nhớ tới chuyện xảy ra ở cổng thành cách đây không lâu.
Sau đó, gã bị thị vệ giữ thành đưa tới Kinh Triệu Doãn.
Kinh Triệu Doãn thấy gã, đương nhiên nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ, nhưng lại cố kỵ Ninh Vương phủ, cho nên không dám trực tiếp thả gã đi.
Mãi tới sau này, vẫn là hạ nhân tới Hoài An Hầu phủ báo tin, gia gia gã biết, mới phái người tới đón gã về.
Tuy rằng gã ở chỗ Kinh Triệu Doãn không chịu khổ gì, nhưng vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng luôn giữ cục tức này.
Vốn định lập tức quay lại báo thù, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội.
Hơn nữa, gần đây phụ thân quản gã rất nghiêm, khiến gã không thể tùy tiện ra ngoài.
Hôm nay, phụ thân vào cung dự tiệc, gã vất vả lắm mới chớp được thời cơ, muốn đi tìm Liễu gia xả vận xui.
Kết quả oan gia ngõ hẹp, để gã gặp được Ngụy Thư Tĩnh đang "lẻ loi".
Vừa lúc gã có mời cao thủ tới, hôm nay tất nhiên phải giáo huấn "tiểu hộ vệ" này.
Dứt lời, mấy cao thủ giang hồ gã mời tới lập tức tấn công với Ngụy Thư Tĩnh.
"Trân Nhi, muội lui ra sau."
Dặn dò Vân Trân xong, Ngụy Thư Tĩnh liền xoay người đánh trả.
...!
"Ngụy đại ca liệu có sao hay không?" Quả Nhi lo lắng hỏi.
Phụ mẫu tiểu hài nhi khi nãy sợ chọc phải phiền phức, nhân lúc Vương Tử Anh chỉ chú ý tới Ngụy Thư Tĩnh, vội vàng chạy tới đưa hài tử đi.
Quả Nhi nói thầm hai câu, Vân Trân cũng không để ý.
Lúc này, nghe Quả Nhi hỏi, Vân Trân mới hoàn hồn, nhìn Ngụy Thư Tĩnh bị đám người bao vây.
Tuy rằng Ngụy Thư Tĩnh nói trong số cao thủ Vương Tử Anh mời tới có cao thủ xếp hạng hai mươi trong giang hò, nhưng nàng vẫn tin y chắc chắn không thua.
"Bằng hữu của ngươi công phu không tồi!" Bỗng, Liễu Minh Cẩn tới cạnh bọn họ, nói với Vân Trân.
Vân Trân liếc nhìn hắn, không