Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chủ Tử Và Nô Tỳ


trước sau


Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Vân Trân.

Còn về Thấm phu nhân rốt cuộc nghĩ thế nào, chỉ sợ chỉ có chính bà ấy biết rõ.

"Ngụy đại ca." Lúc này, Vân Trân quay đầu nhìn Ngụy Thư tĩnh, "Hôm nay đa tạ huynh, muội và Quả Nhi mới có thể chơi vui như vậy.

Bây giờ thời gian không còn sớm, huynh trở về nghỉ ngơi đi."
Thời điểm bọn họ đưa Triệu Du hồi phủ, pháo hoa trong cung cũng kết thúc, có lẽ yến hội cũng sắp tan, mà mẫu tử Tô trắc phi cũng nên trở về.

"Đúng vậy! Đa tạ Ngụy đại ca!" Quả Nhi nói.

Ngụy Thư Tĩnh nhìn các nàng, gật đầu: "Vậy được, ta về trước.

Nếu có việc gì, cứ tới Liễu hẻm viện tìm ta."
"Được." Vân Trân gật đầu.

...!
Ngụy Thư Tĩnh đi rồi, Vân Trân cùng Quả Nhi về Thính Tuyết Hiên.

"Lúc trước ta luôn nghĩ chủ tử tốt hơn nô tỳ, nhưng hôm nay lại cảm thấy, có đôi khi chủ tử còn không tự tại bằng nô tỳ chúng ta." Quả Nhi cảm khái.

Vân Trân nhìn nàng ấy, biết nàng ấy vì chuyện Triệu Du bị người ta mưu hại, Thấm phu nhân lại không dám để lộ mà suy nghĩ như thế.

Chủ tử và nô tỳ?

Dù là chủ tử hay nô tỳ, đều thời điểm thân bất do kỷ.

Trừ phi, nàng nỗ lực bò lên trên.

Đến khi có một ngày, thời điểm có được quyền vị và thế lực khiến người ta phải kiêng kị, nàng mới không cần ẩn nhẫn như Thấm phu nhân.

...!
Các nàng trở về Thính Tuyết Hiên không bao lâu, tiền viện liền truyền tới tin, nói các chủ tử đã hồi phủ.

Xuân Miêu vội phân phó bọn họ đi nấu nước, chuẩn bị bếp than, ra ngoài nghênh đón.

Vân Trân được phân phó đi chuẩn bị than lửa.

Cho nên thời điểm theo Tô trắc phi trở về, Triệu Húc không nhìn thấy thân ảnh mình nhớ nhung trong đám người, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.

Vào Thính Tuyết Hiên, Tô trắc phi lại gọi hắn đến phòng, dặn dò một phen.

Sau khi yến hội kết thúc, Ninh Vương có nhắc, nói chờ đầu xuân qua, bảo hắn đến Quốc Tử Giám học tập.

Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất

ở Vân Hán Quốc, bên trong có rất nhiều học sinh ưu tú.

Ninh Vương bảo hắn vào Quốc Tử Giám, học tập là thứ yếu, chủ yếu là làm quen với mọi người.

Dù sao hắn cũng rời kinh sáu năm, đối với người trong kinh thành còn xa cách, có rất nhiều người đều không quen biết hắn.


Trước khi hồi kinh, Tô trắc phi đã biết cơ hội của Triệu Húc tới rồi.

Có điều, qua yến tiệc trong cung tối nay, sau khi Triệu Húc được Hoàng Thượng khen trước mặt mọi người cùng hành động này của Ninh Vương...!
Tô trắc phi càng thêm tin tưởng, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vị trí thế tử Ninh Vương phủ sẽ thuộc về nhi tử của bà.

Một năm tiếp theo, đối với bà hay với Triệu Húc đều là giai đoạn quan trọng nhất, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì.

...!
Triệu Húc rời khỏi phòng Tô trắc phi, đêm đã khuya.

Nguyên Bảo đến khuyên hắn về phòng nghỉ ngơi.

Triệu Húc đi được nửa đường, đột nhiên thay đổi chủ ý, đi về phía viện Trân Nhi ở.

Hắn đứng đối diện với căn phòng, đèn trong phòng vẫn chưa sáng.

Đợi khoảng nửa canh giờ, Vân Trân mới ôm cổ, kéo thân thể nặng nề trở về.

Từ lúc đèn trong phòng sáng, lại tắt, Triệu Húc đều không hề xuất hiện.

"Đi thôi."
Cuối cùng, hắn nhấc chân rời đi.

Hả?
Nguyên Bảo mê mang gãi đầu, vội đi theo.

...!
Trong phòng, Vân Trân nằm trên giường lại không ngủ được, xoay người nhìn về phía cửa sổ.

Qua một khắc nữa, một năm lại trôi qua.

Năm mới, sẽ có bắt đầu mới sao?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện