Sau đó, Vân Trân đi theo Mặc Nhiễm tới phòng của nàng ấy.
Phòng của Mặc Nhiễm ở gần thủy tạ trong rừng trúc, mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy rừng trúc xanh ngắt cùng mặt hồ không gợn sóng.
Mặc Nhiễm rót ly trà cho nàng.
"Đa tạ."
Vân Trân nhận lấy.
Đợi nàng uống một ngụm, Mặc Nhiễm hỏi: "Muội muốn biết cái gì?"
Vân Trân chậm rãi buông ly trà, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Mặc Nhiễm: "Muội muốn biết nguyên nhân Tam thiếu gia ngã ngựa?"
"Cái gì?" Mặc Nhiễm mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn nàng.
Hiển nhiên, nàng ấy không ngờ Vân Trân sẽ hỏi chuyện này, cũng không ngờ nàng lại hỏi thẳng như thế.
"Tại sao lại muốn biết?" Mặc Nhiễm nói, "Không phải mọi người đều bảo là vì ngoài ý muốn sao? Hơn nữa sau sự cố nương nương và vương gia đều phái hạ nhân đi điều tra người ra ngoài cưỡi ngựa cùng thiếu gia hôm đó và con ngựa nổi điên.
Kết quả cuối cùng đều cho thấy chỉ là ngoài ý muốn.
Còn về vương phi..."
Nói tới đây, Mặc Nhiễm dừng lại.
"Vương phi làm sao? Vương phi không tin đúng không?" Vân Trân hỏi.
Ánh mắt Mặc Nhiễm trở nên phức tạp: "Đúng vậy, vương phi không tin đó là sự cố.
Chắc muội cũng nghe nói, Nhị thiếu gia rơi xuống nước, Liễu phi nương nương nói việc đó có liên quan tới vương phi, lòng mang oán hận, nhiều lần nháo tới ngự tiền.
Nhưng vì chứng cứ không đủ, cuối cùng chuyện này không thể giải quyết.
Sau đó không bao lâu, Tam thiếu gia gặp chuyện.
Hạ nhân trong phủ đều nói là Liễu phi nương nương âm thầm gây rối, muốn trả thù vương phi..."
"Vậy Ngũ thiếu gia phát sốt thì sao?" Vân Trân hỏi thăm.
"Muội đừng hỏi thăm nữa, ta biết muội muốn hỏi gì.
Chuyện Ngũ thiếu gia rơi xuống nước trong hoa viên chắc là không liên quan tới vương phi.
Bởi vì trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày vương phi đều lo cho sức khỏe của Tam thiếu gia, không thể lại đi ám hại Ngũ thiếu gia.
Còn về Liễu trắc phi nương nương thì ta không biết..." Nói tới đây, Mặc Nhiễm dừng một chút, thái độ dần trở nên nghiêm túc, "Trân Nhi, sở dĩ ta nói những việc này với muội, tất cả đều vì niệm tình tỷ tỷ Triều Ca của muội.
Nước ở vương phủ này