"Ha ha ha..." Ai ngờ, Liễu Minh Cẩn lại bị nàng chọc cho bật cười, "Thú vị, đúng là thú vị! Có điều, cổng lớn của Ninh Vương phủ các ngươi, ta không dám vào."
Nói tới đây, Liễu Minh Cẩn dừng lại, nhìn nàng.
Thấy nàng một chút cũng không có ý truy hỏi, hắn không khỏi thắc mắc: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?"
Vân Trân nhàn nhạt đáp: "Chuyện giữa Liễu công tử và Đại tiểu thư, ta thật sự không hề tò mò."
Vân Trân nói xong, Liễu Minh Cẩn lộ vẻ kinh ngạc, theo đó hắn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Không ngờ ngay cả ngươi cũng biết."
Bên cạnh có người thích chia sẻ tin bát quái như Quả Nhi, cho dù Vân Trân không muốn biết cũng không được.
Liễu Minh Cẩn mười ba tuổi đã đỗ thám hoa, được đương kim Hoàng Thượng khen ngợi là nhân vật văn thải phong lưu, càng miễn bàn đến hắn còn là Nhị thiếu gia của Trấn Bắc Hầu phủ tay nắm binh mã thiên hạ, là tôn tử đương kim Thái Hậu sủng ái nhất, còn có cô mẫu là Hoàng Hậu.
Dù là tài hoa, bề ngoài hay thân phận quyền thế đều là số một số hai trong kinh thành.
Người như vậy, phẩm hạnh cũng không tồi, sao có thể không khiến thiếu nữ khuê các rung động?
Nam tử như thế đương nhiên cũng lọt vào mắt Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao là Đại tiểu thư của Ninh Vương phủ, phụ thân là bào đệ duy nhất của đương kim Thánh Thượng, mẫu thân là tiểu thư của gia tộc Vương gia quyền khuynh triều dã, từ nhỏ đến lớn đều nhận hết sự sủng ái của phụ mẫu, tự nhân trong thế gia quý tộc ở kinh thành, không có tiểu thư nhà ai có thể vượt qua nàng, tầm mắt theo đó cũng cao.
Vì thân phận, không thể lựa chọn kết hôn với con chấu hoàng tộc, bởi vậy, ánh mắt liền rơi xuống hai nhà Vương, Liễu.
Vương Tử Anh là biểu ca của nàng ta, từ nhỏ đã chẳng làm được gì, bị nàng ta ghét bỏ.
Mà trên cung yến hai năm trước, sau khi gặp được Liễu Minh Cẩn, nàng liền đối với hắn nhất kiến chung tình, không phải hắn quyết không gả.
Hai nhà Vương Liễu xưa nay không hợp, nhưng thái độ của vương phi trong chuyện này lại đột nhiên không rõ ràng.
Khiến Liễu Minh