Trong lòng Vân Trân có dự cảm không tốt.
Nàng muốn bỏ trốn, nhưng người của Triệu Ngọc Dao lại đông.
Triệu Ngọc Dao thấy nàng muốn chạy, liền sai nha hoàn đi lấy dây thừng, trói chặt tay chân nàng lại, lấy vải bịt luôn miệng nàng.
Sau đó, Triệu Ngọc Dao vung tay, trực tiếp bảo mấy nha hoàn nâng nàng tránh những hạ nhân trong phủ, lén đưa đến hậu viện hẻo lánh.
Vân Trân không ngừng giãy giụa, nhưng không thể làm được gì.
Nhìn xung quanh ngày càng hẻo lánh, tâm trạng Vân Trân nhìn chìm xuống đáy biển.
Rất nhanh, Triệu Ngọc Dao chỉ huy nha hoàn đưa nàng tới bên hồ.
Nơi này hẻo lánh, rất gần nhà thủy tạ trong rừng trúc của Triệu Duẫn.
Nhìn nơi Triệu Duẫn ở cách đó không xa, nhưng miệng của Vân Trân lại bị chặn lại, không thể kêu được
Lúc này, Triệu Ngọc Dao bảo nha hoàn vứt nàng xuống đất.
Phía sau là hồ nước, hiện tại chỉ cần Vân Trân cử động, sẽ liền rơi xuống hồ nước lạnh băng.
"Ngươi vừa rồi đúng là đã nhắc nhở ta." Triệu Ngọc Dao từ trên cao nhìn xuống, "Nếu ngươi bị cắt mặt hoặc trượng trách ngươi, nhất định sẽ khiến Thính Tuyết Hiên có cớ để gây chuyện.
Nhưng hiện tại lại khác, tự ngươi rơi xuống hồ chết đuối, cho dù người khác có nói gì, cũng là ngươi đáng đời, không trách đến ta được!"
Vân Trân giật mình.
"Hì hì hì, tiểu thư thật lợi hại!" Mặc Thư nịnh nọt, "Có điều tiểu thư, chỉ như vậy hình như còn chưa đủ hả giận!"
"Vậy sao? Ngươi còn cách gì hay?" Triệu Ngọc Dao hỏi.
Mặc Thư liếc nhìn Vân Trân nằm dưới đất, cười trả lời: "Nô tỳ cảm thấy cứ để ả chết như vậy thật sự quá tiện nghi cho ả, chi bằng chúng ta thế này..."
Chờ Mặc Thư dứt lời, Vân Trân mở lớn hai mắt, không thể tin được.
"Hay,