Buổi tối ở chùa Kỳ Sơn, trong yên lặng mang theo vài phần khoáng đạt rời xa thế tục.
Triệu húc dẫn nàng ra sau núi.
Trên đường gặp mấy nhóm Ngự Lâm Quân tuần tra.
Bọn họ không ai nói gì.
Thời điểm tới rừng đào, thấy hắn còn muốn đi về phía trước, Vân Trân nhịn không được mà lên tiếng, tìm chủ đề để nói chuyện: "Thiếu gia, sức khỏe vương gia sao rồi?"
Vân Trân hỏi xong, Triệu Húc cuối cùng cũng dừng bước.
"Đã không phục kha khá." Triệu Húc nhìn nàng, nói.
Đêm nay không trăng, nơi bọn họ đứng rất tối, chỉ có trên hành lang cách đó không xa treo hai ngọn đèn lồng mờ nhạt.
Mặt Triệu Húc, như ẩn như hiện ở trong bóng tối.
Không nhìn rõ mặt nhau, điều này khiến Vân Trân bất giác hoảng hốt.
"Thiếu gia, thích khách vẫn chưa bắt được, chúng ta tới nơi có người đi." Dứt lời, Vân Trân nâng bước đi về phía hành lang.
Nhưng nàng vừa xoay người, còn chưa cất bước, đã bị Triệu Húc từ phía sau ôm lấy.
"Thiếu..."
Cả người nàng cứng đờ, đang muốn nói chuyện, Triệu Húc đã đặt cằm lên vai nàng, dựa vào cổ, hít sâu một hơi.
"Xin lỗi."
Nàng vừa muốn tránh ra, lại nghe giọng nói cô độc kia truyền đến bên tai.
Bả vai Vân Trân vốn cứng đờ dần thả lỏng, trái tim không lý do mà mềm xuống, nhẹ giọng: "Thiếu gia, sao vậy?"
"Nếu ta sớm biết, sớm biết chuyến đi Bính Châu này, nàng thiếu chút sẽ bỏ mạng, vậy dù có nói gì ta cũng sẽ không đi!" Triệu Húc ở bên tai nàng rầu rĩ nói, "Ta thật sự, thật sự rất sợ, sợ mất đi nàng..."
Vân Trân có thể cảm nhận được sự tự trách, bất an, khổ sở cùng sợ hãi của hắn.
"Làm sao thiếu gia biết?" Vân Trân hỏi.
Trước khi Triệu Húc trở về, Tô trắc phi đã hạ lệnh không cho phép hạ nhân nhắc tới chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc cùng cái chết của Mặc Thư.
Chuyện này luôn bị Tô trắc phi giấu chặt, có lẽ vì sợ Triệu Húc biết sẽ làm ra chuyện mất lý trí.
"Lúc đi thăm phụ vương, gặp Liễu trắc phi, bà ấy nói ta biết." Nói tới đây, Triệu Húc không khỏi ôm nàng càng chặt,