Tới rừng đào, Tô Thanh Loan đột nhiên "Ai da" một tiếng, cả người lảo đảo ngã về hướng Triệu Húc.
Triệu Húc theo bản năng duỗi tay đỡ nàng ấy, Tô Thanh Loan lại đỏ mặt, bắt lấy tay hắn không bỏ.
Triệu Húc muốn đẩy ra.
Lúc này, Tô Thanh Loan ngẩng đầu, áy náy nói: "Biểu ca, hình như Thanh Loan bị trật chân rồi."
"Việc này..."
Triệu Húc quýnh lên, quay đầu nhìn Vân Trân, ánh mắt mang theo vài phần nóng vội.
Vân Trân sửng sốt..
"Biểu ca..." Tô Thanh Loan nhìn hắn, nức nở gọi một tiếng.
Triệu Húc thấy Vân Trân nhìn mình, chỉ cảm thấy người trong lòng lúc này như khoai lang nóng phỏng tay, hận không thể lập tức đẩy ra.
Chỉ là nghĩ đến thân phận của nàng ấy, hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng, chỉ vào hai nha hoàn của Tô Thanh Loan: "Hai ngươi các ngươi qua đây đỡ tiểu thư đến đình hóng gió phía trước."
Hỉ Nhi hơi do dự.
Đông Thiền là nha hoàn của vương phủ, không dám trực tiếp kháng lệnh Triệu Húc.
Nàng ta tuân lệnh đi tới, đỡ lấy Tô Thanh Loan, sau đó cùng Hỉ Nhi dìu Tô Thanh Loan chậm rãi đi về phía đình hóng gió.
Phù...!
Tiễn người đi, Triệu Húc không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
"Ta vừa rồi..." Hắn quay đầu, muốn giải thích với Vân Trân, mở miệng, lại đột nhiên phát hiện với quan hệ giữa hắn và nàng lúc này, căn bản không cần giải thích.
Cuối cùng, hắn thầm thở dài trong lòng, nói, "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Vân Trân gật đầu.
...!
Vân Trân đi theo Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh vào đình hóng gió.
Tô Thanh Loan thấy bọn họ tới đây, áy náy nhìn Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh: "Biểu ca, Ngụy công tử, thật ngại quá.
Thanh Loan vốn thấy nơi này có hoa đào nở rộ, muốn mời mọi người tới đây thưởng thức, kết quả không ngờ bản thân lại không cẩn thận để trật chân, làm mất nhã hứng của mọi người."
"Thanh Loan biểu muội không cần khách khí." Triệu Húc nói.
Ngụy Thư Tĩnh ôm kiếm đứng bên cạnh, không nói gì.
"Đa tạ biểu ca thông cảm." Tô Thanh Loan nói