Xuân Miêu đưa nàng tới viện Tô trắc phi ở.
"Tự ngươi vào đi." Xuân Miêu đứng ngoài cửa, nói.
"Vâng." Vân Trân gật đầu.
"Cẩn thận một chút, đừng tự cho mình thông minh."
Thời điểm hai người lướt qua nhau, nàng nghe Xuân Miêu hạ giọng nói bên tai mình.
Vân Trân kinh ngạc quay đầu.
Lúc này, Xuân Miêu đã nâng bước rời đi.
Vân Trân nhìn theo nàng ấy một lúc, sau đó mới quay đầu, hít sâu một hơi, bước vào cánh cửa trước mặt.
Lúc nàng đi vào, Tô trắc phi còn đang trang điểm, Bích Diên bảo nàng ở bên ngoài chờ.
Bích Diên chỉ nói "chờ", nhưng nàng biết điều này không đơn thuần bảo nàng chờ.
Qua thời gian nửa nén hương, Tô trắc phi trang điểm xong, từ trong phòng đi ra, thấy Vân Trân cung kính quỳ dưới đất, trên gương mặt tàn khốc thoáng thả lỏng.
Tô trắc phi ngồi xuống.
Bích Diên qua phòng cách vách, lấy lò sưởi tay tới đưa cho Tô trắc phi.
Tô trắc phi nhận lấy, Bích Diên đứng bên cạnh.
"Trân Nhi." Lúc này, Tô trắc phi lên tiếng.
"Có nô tỳ."
"Ngẩng đầu lên để ta xem xem."
Vân Trân ngoan ngoãn ngẩng đầu, lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tô trắc phi.
Tô trắc phi quan sát nàng một hồi, không nhanh không chậm mà nói: "Đúng là một nha đầu thông minh."
Vừa dứt lời, Vân Trân không khỏi căng thẳng, theo bản năng ngưng thở.
"Ngươi không cần căng thẳng.
Ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Tô trắc phi nói, "Về chuyện trừ tịch đêm đó, ngươi có gì để nói không?"
Có gì để nói?
Câu này khiến Vân Trân khó xử.
Tuy rằng nàng có thể đoán được lòng người, nhưng thời gian ở cùng với Tô trắc phi thật sự quá ít.
Hiện tại, nàng không đoán ra câu này của Tô trắc phi rốt cuộc có ý gì?
Là muốn nàng nói sự thật, hay muốn nàng là nha hoàn ít nói?
Cuối cùng, nàng chỉ có thể đánh cược một phen.
Nàng dập đầu, giọng nói vững vàng lại khẩn thiết: "Nô tỳ không có gì để nói, tất cả do nương nương làm chủ."
Nói xong, nàng vẫn giữ nguyên tư thế.
Mãi tới khi cổ nàng sắp cứng đờ, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng của Tô trắc phi: "Hay, hay lắm! Bích Diên, đưa cho nó sợi dây đã chuẩn bị."
Vân Trân ngẩng đầu, thấy Tô