Đừng nhìn Triệu Duẫn trước kia là người tính tình ôn hòa, từ sau khi ngã ngựa, tính cách hắn liền thay đổi, trở nên vô cùng cực đoan, lại dễ nổi giận.
Vương phi thấy hắn đã quyết, chỉ đành lui một bước, tạm thời đồng ý yêu cầu của hắn.
Có điều, Mặc Nhiễm dù sao cũng chỉ là nha hoàn.
Cho dù Triệu Duẫn thật sự muốn nàng, vậy cũng không có khả năng vương phi để nàng làm thê tử của Triệu Duẫn.
Bởi vậy, từ "nha hoàn bên cạnh" trở thành "nha hoàn thông phòng".
Mặc Nhiễm kể xong, thấy Vân Trân nhíu mày, liền cười trấn an: "Thật ra, con người Tam thiếu gia khá tốt.
Do muội không biết, lúc trước khi chân chưa bị thương, ngài ấy là nam tử ôn nhu thế nào.
Ngày thường, nếu có nha hoàn nào trong phủ muốn viết thư cho người nhà đều tới năn nỉ ngài ấy, thấy người khác tới cầu xin, ngài ấy không hề ra vẻ thiếu gia công tử..."
Nói tới đây, trên mặt Mặc Nhiễm hiện lên vài phần dịu dàng cùng khát khao.
Hẳn những chuyện liên quan tới Triệu Duẫn là hồi ức mềm mại nhất đáy lòng nàng ấy.
"Muội có biết vì sao Tam thiếu gia không cưới tiểu thư của Hộ Bộ Thị Lang không?" Mặc Nhiễm lại hỏi.
Vân Trân nhìn nàng ấy, không nói gì.
Mặc Nhiễm khẽ cười: "Đó là vì ngài ấy biết cho dù mình có thể đi lại được, chân cũng không thể giống như người bình thường.
Ngài ấy không muốn ủy khuất cho vị tiểu thư kia, không muốn nàng gả cho ngài ấy, bị người ta cười nhạo.
Thật ra nội tâm của ngài ấy vẫn luôn ôn nhu..."
"Nhưng ngài ấy lại lựa chọn tỷ."
Nụ cười trên mặt Mặc Nhiễm hơi cứng đờ, theo sau, lộ ra vài phần thẹn thùng: "Thật ra, ta không nói với muội, ta thích Tam thiếu gia.
Muội có thể mắng ta không biết xấu hổ, nhưng thích là thích, không khống chế được.
Cho nên, dù ta biết Tam thiếu gia vì ứng phó với vương phi mà chọn ta, không phải thật lòng thích ta, nhưng ta vẫn không nhịn được mà cao hứng..."
Bởi vì, nếu không có chuyện này, cả đời nàng ấy đều chỉ có thể từ xa nhìn hắn, không thể tới gần.
Vân Trân nhìn Mặc Nhiễm.
Nàng có thể nhìn ra được, thời điểm Mặc Nhiễm nói lời này, trong