Vân Trân hỏi xong, Lưu Vân Bạch khẽ cười: "Ta muốn gặp ngươi, nhưng không có ai dẫn đường, vừa lúc tới đây gặp được phu nhân trong phủ, liền dò hỏi một chút.
Không ngờ, ngươi đúng lúc qua đây, ta cũng không cần đi thêm một chuyến nữa.
Ngươi nói xem, chúng ta có phải rất có duyên không?"
"Thân phận công tử tôn quý, cho dù muốn tìm duyên phận, người có duyên kia cũng không phải nô tỳ." Vân Trân nhàn nhạt nói.
Ngụy Thư Tĩnh đứng phía sau nàng, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu Vân Trân lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử cười như hồ ly đối diện.
Lưu Vân Bạch nhìn Ngụy Thư Tĩnh, khiêu khích tiến lên một bước: "Ngươi không thử, làm sao biết không phải?"
"Lưu công tử, xin tự trọng!"
Vân Trân ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ánh mắt nàng cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Vân Bạch biết, nếu hắn còn tiếp tục, chỉ sợ đối phương sẽ thật sự tức giận.
Nữ tử này ngày thường nhìn như con mèo vô hại, nhưng nếu thật sự chọc vào chắc chắn sẽ bị đáp trả.
Lưu Vân Bạch đương nhiên biết nên dừng lại lúc nào.
"Được thôi."
Hắn lui một bước, thuận tiện tránh đi ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh dừng trên người mình.
"Hai người định đi đâu?" Hắn lại hỏi.
Vân Trân không trả lời.
Ngụy Thư Tĩnh đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói cho hắn.
Lưu Vân Bạch cũng không buồn bực, đảo mắt nhìn hai người họ một vọng, lập tức hiểu ra: "Đi dạo đúng không? Vừa lúc, thêm cả ta đi."
Vừa dứt lời, khóe miệng Vân Trân hỏi giật giật.
...!
Vốn định cùng Ngụy Thư Tĩnh đi dạo, kết quả không ngờ rước thêm kẻ gây mất hứng Lưu Vân Bạch này.
Vân Trân lập tức mất hứng.
Có điều, Lưu Vân Bạch thân là đồ đệ của Xích Phong cư sĩ, cũng coi như kiến thức uyên bác, ngôn ngữ lại dí dỏm hài hước.
Dần dần, buồn bực trong lòng Vân Trân cũng tiêu tán không ít.
Hiện tại là cuối tháng năm, sen nở trong hồ bên thủy tạ rừng trúc.
Nghe Quả Nhi nói, phong cảnh rất đẹp.
Vân Trân nghĩ nghĩ, liền hỏi Ngụy Thư Tĩnh có muốn đi