"Vương Tử Anh, ngươi còn dám trở về?"
Liễu Minh Cẩn đứng trước đình, dùng quạt chỉ vào Vương Tử Anh trên thuyền, lớn tiếng.
Vương Tử Anh nghe xong, tức giận tới lỗ mũi trực tiếp lớn gấp đôi: "Liễu Minh Cẩn, nếu lát nữa ngươi còn kiêu ngạo như vậy, tên của Vương Tử Anh ta liền viết ngược lại!" Dứt lời, gã ra lệnh cho đám người đi theo.
Bọn họ nhận lệnh, từ sau thắt lưng lấy ra ná, nhắm ngay Liễu Minh Cẩn.
"Vương Tử Anh, ngươi..."
"Đánh hắn cho ta!"
Vương Tử Anh chỉ vào Liễu Minh Cẩn, hét lớn.
Lập tức, đá nhỏ từ ná như mưa đá nện vào người Liễu Minh Cẩn.
"A! Vương Tử Anh, ngươi dừng tay cho ta!" Liễu Minh Cẩn vội trốn vào trong đám người.
Thủ hạ của Vương Tử Anh thấy hắn trốn ra sau, không khỏi cố kỵ.
Thấy bọn họ do dự, Vương Tử Anh liền lớn tiếng: "Đánh cho bổn thiếu gia! Vương Tử Anh trốn phía sau ai, thì đánh kẻ đó cho bổn thiếu gia!"
Thật sự đánh sao?
Hạ nhân hai mặt nhìn nhau.
"Vương Tử Anh, ngươi làm gì thế hả? Nơi này là Ninh Vương phủ, không phải Vương gia các ngươi, chớ làm càn!" Lúc này, Triệu Húc làm chủ nhà đứng ra.
"Ta biết đây là Ninh Vương phủ." Vương Tử Anh kiêu ngạo nói, "Nếu các ngươi ngoan ngoãn giao Liễu Minh Cẩn ra, bổn thiếu gia có thể suy xét tha cho các ngươi.
Nếu không, đừng trách bổn thiếu gia không khách khí."
Hiển nhiên, gã một chút cũng không để Triệu Húc vào mắt.
"Biểu ca! Huynh còn như vậy, lát nữa muội sẽ đi mách với cữu cữu." Triệu Ngọc Dao nói.
Nhìn qua Triệu Ngọc Dao, sắc mặt Vương Tử Anh hòa hoãn một chút: "Ngọc Dao, muội đừng xen vào! Tránh xa một chút, đừng để bản thân ngộ thương!" Dứt lời, gã chống nạnh chỉ vào Liễu Minh Cẩn, "Liễu Minh Cẩn, con rùa rút đầu nhà ngươi, mau ra đây cho lão tử! Nếu không ra, vậy lão tử sẽ đánh!"
Lần này, từ "bổn thiếu gia" tự