"Khụ, khụ khụ khụ..."
Vân Trân ho khan tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong đình, trên người khoác một cái áo.
"Trân Nhi! Nàng có chỗ nào không thoải mái không?" Triệu Húc thấy nàng mở mắt, vội chạy tới, nắm lấy tay nàng.
"Khụ khụ...!Nô tỳ không sao..."
Vân Trân lắc đầu, được Triệu Húc nâng dậy.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Húc cả người ướt đẫm, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh cũng như vậy, liền biết hai người họ nhảy xuống nước cứu nàng lên.
"Đa tạ thiếu gia, đa tạ Ngụy đại ca."
"Nàng không sao thì tốt." Triệu Húc nói.
Ngụy Thư Tĩnh đứng bên cạnh Triệu Húc, tuy không gấp gáp như hắn, nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự quan tâm.
...!
Sau đó, Vân Trân mới biết, khi Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh nhảy xuống nước, vừa lúc nhìn thấy thuyền phu kia kéo nàng.
Triệu Húc tiến lên, kéo Vân Trân qua, Ngụy Thư Tĩnh nhân cơ hội cầm đao kề lên cổ người nọ.
Thời điểm Vân Trân tỉnh, thuyền phu đã bị hạ nhân bắt lấy, chờ Triệu Húc xong việc thẩm vấn.
Còn về Vương Tử Anh bên kia, sớm trong lúc hôn mê đã bị Liễu Minh Cẩn dùng khinh công đá xuống thuyền.
Hiện giờ, Vương Tử Anh và người của gã đều bị hạ gục, ném dưới gốc liễu.
"Liễu công tử, ngươi định xử lý bọn họ thế nào?"
Triệu Húc thấy Vân Trân tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý chuyện của Vương Tử Anh.
Liễu Minh Cẩn nhìn người hôn mê dưới gốc cây, hừ mấy tiếng: "Nơi này là Ninh Vương phủ, ngươi là chủ nhân của Ninh Vương phủ, hôm nay bọn họ mạo phạm Ninh Vương phủ các ngươi, muốn xử trí thế nào, Triệu Tứ công tử cứ định đoạt."
"Vậy được." Triệu Húc gật đầu.
...!
Nghỉ ngơi một lúc, Triệu Húc dẫn người trở về.
Bọn họ lấy thuyền nhỏ Vương Tử Anh mang tới, sai người chèo thuyền rời đi.
Còn về Vương Tử Anh cùng người của mình, bị để lại bãi đất đó.
Triệu Ngọc Dao bất mãn với cách làm của Triệu Húc, chất vấn hắn vì sao lại để Vương Tử anh ở lại.
Triệu Húc nhàn nhạt trả lời, nói sự việc quan trọng, hắn không làm chủ được, phải bẩm báo phụ vương, để phụ vương tới làm chủ.
Triệu Ngọc Dao nghe xong,