"Không sao, nô tỳ chỉ hỏi vài câu." Vân Trân khẩn cầu.
Triệu Húc nhíu mày: "Thôi được, tự ngươi chú ý an toàn."
Nói xong, hắn cùng nhóm Ngụy Thư Tĩnh ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
Trong phòng chất củi chỉ còn lại Vân Trân và thuyền phu kia.
Vân Trân tới trước mặt gã.
Thuyền phu kia chết lặng liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu đi, bộ dáng cự tuyệt nói chuyện với nàng.
"Ngươi vì sao lại muốn hại ta?" Vân Trân hỏi.
Thuyền phu kia không trả lời, ngay cả đôi mắt cũng không thèm chớp.
Vân Trân không hề nhụt chí, mà nói: "Thật ra cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được có kẻ sai khiến ngươi."
Nàng vừa nói xong, thuyền phu lập tức quay đầu lại nhìn nàng, dường như muốn nói, ngươi cứ tiếp tục đoán đi, ta sẽ không nói ngươi biết.
Vân Trân nhìn chằm chằm gã mấy giây, sau đó tiến lên, nhỏ giọng nói một cái tên.
Dứt lời, thuyền phu đột nhiên mở lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn nàng.
"Quả thật là nàng ta, đúng không?" Vân Trân thở dài.
Nàng trên đường tới đột nhiên nhớ tới mùi hương kia từng ngửi ở đâu, cho nên cố ý thử gã, không ngờ...!
Thuyền phu hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhận ra mình bị Vân Trân lừa.
Đáng tiếc, trong hoảng loạn gã đã để lộ dấu vết, bây giờ muốn đền bù đã không còn kịp.
Đúng lúc này, Vân Trân nghe ngoài cửa có người nói chuyện với Triệu Húc, ngay sau đó, cửa phòng chất củi bị người ta mở ra, Bích Diên xuất hiện.
"Ta phụng lệnh nương nương áp giải thuyền phu này qua thẩm vấn." Bích Diên nhìn nàng, nói.
Nói xong, nàng ta vung tay, phía sau lập tức có người tiến vào gỡ thuyền phu bị cột trên cọc gỗ xuống, dẫn đi.
Bích Diên tới quá đột nhiên.
Nếu nàng ta tới sớm một chút, chỉ sợ Vân Trân không dám xác định kẻ đứng phía sau là ai.
Nhưng hiện tại Bích Diên tới, Vân Trân càng chắc chắn người nọ.
Người đó ngay cả Tô trắc phi cũng không thể không che chở.
"Trân Nhi, ngươi yên tâm, khẳng định mẫu phi có thể tra ra người nọ." Lúc này, Triệu Húc tiến vào nói.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn Vân Trân.
Tuy y không nói gì, nhưng suy nghĩ trong lòng y hẳn cũng giống Triệu