Trong kinh thành không biết thế nào lại lan truyền về Tô Thanh Loan ngày ấy làm thơ ở hồ sen.
Mọi người đều khen bài thơ đó vô cùng hay, khen Tô Thanh Loan có tài năng, nói không chừng sau này vị trí "đệ nhất tài nữ của kinh thành" sẽ đổi chủ.
Buổi sáng, Triệu Ngọc Dao vốn dĩ cao hứng đi tham gia một buổi tụ họp.
Kết quả, ở buổi tụ họp nghe có người khen Tô Thanh Loan, nói nàng ta có tài hoa hơn Triệu Ngọc Dao, ngay cả Liễu Minh Cẩn của Trấn Bắc Hầu phủ cũng ưu ái nàng ta hơn.
Triệu Ngọc Dao nghe xong, tức giận không thôi.
Chưa đến giữa trưa, nàng ta đã bỏ đi, về phủ.
Lúc ấy, Tô Thanh Loan đang vẽ tranh trong hoa viên.
Vân Trân ở một góc nhổ cỏ dại.
Khi đó, nàng thấy Triệu Ngọc Dao tức giận dẫn người tới.
Tô Thanh Loan dừng bút, cười quay đầu, vừa muốn chào hỏi.
"Tiện nhân!"
Triệu Ngọc Dao đẩy nàng ta ra, đi tới trước bức tranh còn chưa vẽ xong, nhìn đường nét không kém họa kỹ của mình, lửa giận lập tức đùng đùng nổi lên.
Roẹt!
Nàng ta cầm tờ giấy lên, xé nát.
"Ngọc Dao, tỷ làm gì vậy?"
Tô Thanh Loan mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn nàng ta.
"Tiểu tiểu thư, người sao có thể xé tranh tiểu thư nhà ta cực khổ vẽ chứ? Tiểu thư nhà ta..." Hỉ Nhi luôn trung thành, thấy Triệu Ngọc Dao như vậy, lập tức xông lên tranh luận.
Bang!
Triệu Ngọc Dao tát Hỉ Nhi một cái.
Hỉ Nhi kêu thảm thiết một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
"Hỉ Nhi! Hỉ Nhi ngươi không sao chứ?" Tô Thanh Loan chạy qua, đỡ Hỉ Nhi dậy.
"Tiểu thư, tiểu thư, nàng ta...!Hu hu..." Hỉ Nhi che mặt, chỉ vào Triệu Ngọc Dao, thương tâm bật khóc.
"Hỉ Nhi ngoan, không sao..." Tô Thanh Loan an ủi Hỉ Nhi, sau đó ngẩng đầu, thời điểm lại nhìn Triệu Ngọc Dao, ánh mắt đã không còn nhu nhược như khi nãy, "Ngọc Dao, tỷ rốt cuộc bị sao vậy? Đang êm đẹp, vì sao lại