Ở trước mặt người ngoài, Tô Thanh Loan luôn duy trì hình tượng nhu nhược, dịu dàng, săn sóc, hiểu chuyện.
Nữ tử như vậy luôn khiến nam nhân muốn bảo vệ, nếu bật khóc, càng khiến người ta khó cầm giữ.
Vân Trân không biết, tình cảm Triệu Húc dành cho Tô Thanh Loan có tình yêu nam nữ hay không, nhưng ít ra, hắn coi Tô Thanh Loan là muội muội.
Giống như bây giờ...!
Cho nên, nàng nào dám đáp lại Lưu Vân Bạch?
Nàng nào dám để Triệu Húc biết được chân tướng ở hồ sen ngày đó?
Giống như Tô trắc phi tìm mọi cách giấu Triệu Húc chuyện này, nàng cũng muốn giấu hắn.
Đôi khi, có vài lựa chọn vô cùng tàn nhẫn.
Trong lúc Vân Trân còn thất thần, Tô Thanh Loan đã được Triệu Húc trấn an, cảm xúc dần ổn định lại.
"Biểu...!Biểu ca, chỉ cần huynh tin Thanh Loan trong sạch, vậy Thanh Loan bị người ta hiểu lầm cũng không sao." Tô Thanh Loan nức nở.
Triệu Húc thấy nàng ta không khóc nữa, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy muội có biết là ai ở sau lưng hãm hại mình không?"
"..." Tô Thanh Loan lắc đầu.
"Vậy gần đây muội đắc tội với ai?" Triệu Húc lại hỏi.
"Người đắc tội...!Vậy..." Nói tới đây, Tô Thanh Loan lộ vẻ không thể tin được, "Không, không thể là Ngọc Dao, Ngọc Dao sẽ không hại muội như vậy."
"Triệu Ngọc Dao."
Nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Loan, Triệu Húc liền tin kẻ đó là Triệu Ngọc Dao.
Dù sao trước đó Triệu Ngọc Dao từng có hiềm khích với Tô Thanh Loan, cũng có hiềm khích.
"Muội yên tâm, chuyện này ta chắc chắn làm chủ cho muội." Triệu Húc nói.
"Đa tạ biểu ca, biểu ca thật tốt." Tô Thanh Loan sùng bái nhìn Triệu Húc.
...!
Sau đó, Tô Thanh Loan lại nói với Triệu Húc mấy câu, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Triệu Húc đứng yên tại chỗ, thở dài, chuẩn bị rời đi.
"Trân Nhi?" Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Vân Trân từ sau núi giả đi ra, kinh ngạc gọi, "Sao ngươi lại ở đây? Vừa rồi ta và Thanh Loan biểu muội nói chuyện, ngươi đều nghe thấy?"
Vân Trân bình tĩnh nhìn hắn, gật đầu: "Nghe thấy."
"Vậy vừa