Hắn lại nghĩ tới những món đồ nhỏ Vân Trân còn để lại trong sơn trang, liền nhờ bằng hữu cùng mang về.
"Còn một cái rương nữa hơi nặng, lát nữa Nguyên Bảo sẽ mang tới đây." Triệu Húc nói.
"Đa tạ." Vân Trân cảm kích.
Nàng thật sự rất cảm tạ hắn.
Không chỉ vì mấy thứ này hữu dụng với nàng, càng vì phần tâm ý này của Triệu Húc.
Thanh Lương sơn trang là nơi nàng ở lâu nhất sau khi đến thế giới này.
Nơi đó chứa đựng quá nhiều hồi ức, so với cuộc sống ở Ninh Vương phủ hiện giờ thường khiến người ta không thể thở nỗi, ngày tháng ở Thanh Lương sơn trang thế mà đáng quý như vậy.
Nơi đó, cất giấu bọn họ lúc ban đầu.
...!
Có vài lời, Vân Trân không nói ra, nhưng Triệu Húc có thể cảm nhận được.
"Đêm nay rảnh không? Ta muốn hẹn nàng..." Quá kích động, hắn buột miệng nói, nhưng nói được một nửa, mới ý thức được ban đêm hẹn nữ hài tử ra ngoài có chút không hợp lễ nghĩa, bởi vậy đến cuối cùng, hắn sửa thành, "...!Uống rượu."
"Hẹn nô tỳ uống rượu?" Vân Trân mở to hai mắt, nhìn hắn một cách kỳ quái.
"Ừ, đúng vậy!" Triệu Húc nhanh chóng gật đầu, nói năng lưu loát, "Uống rượu.
Trong tay nàng không phải vừa lúc có một vò rượu sao? Hơn nữa, ta với nàng cũng chưa từng uống rượu với nhau.
Buổi tối trong đình giữa hồ, nàng tới không?"
Nói xong, hắn có chút căng thẳng mà nhìn nàng.
Nếu để Nguyên Bảo biết, phỏng chừng lại mắng hắn ngốc.
Người ta hẹn cô nương đều là hẹn cùng nhau ngắm trăng sao, làm thơ từ, tâm sự nhân sinh.
Nhưng thiếu gia nhà hắn thì hay rồi, trực tiếp mời cô nương nhà người ta ra ngoài uống rượu.
Uống rượu?
Đúng là nhàm chán!
Vân Trân thấy rõ hắn đang căng thẳng còn cố miễn cưỡng, không nhịn được mà nheo mắt lại, cười nói: "Được thôi!"
"Vậy một lời đã định! Đêm nay trong đình giữa hồ, ta chờ nàng! Không gặp không về!"
Triệu Húc giống như sợ nàng đổi ý, vội vã nói xong liền xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn theo hướng hắn rời đi, cười ngọt ngào: "Không gặp không về."
...!
Nhưng có rất nhiều lúc, ông trời luôn thích đối nghịch với ngươi.
Ngay thời điểm ngươi định tới nơi đã hẹn sẽ xuất hiện chút ngoài