Rõ ràng trước tối hôm qua, bọn họ vẫn còn vui vẻ.
Sáng hôm qua, bọn họ còn hẹn buổi tối cùng nhau uống rượu.
Kết quả chỉ qua một buổi tối, hôm nay gặp lại, ăn ý hài hòa trước đó dường như đã không còn.
Giữa bọn họ giống như đã có một vách tường ẩn hình dựng lên.
Hắn không biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn rất muốn hỏi.
Nhưng hắn cũng rất rõ, hiện tại không phải thời điểm truy hỏi.
Hắn chỉ có thể đè ép tất cả cảm xúc.
...!
"Trân Nhi, cùng ta đi xem đi, coi như ta thỉnh cầu ngươi." Triệu Húc nói.
Chờ hắn nói xong, Vân Trân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin được.
Nàng muốn trả lời, Triệu Húc lại ngay lúc này nói tiếp.
"Tuy rằng thời gian ta và phụ vương ở chung không nhiều, nhưng ông ấy trước sau vẫn là phụ vương của ta.
Hiện tại, ông ấy hôn mê bất tỉnh, làm nhi tử, trong lòng khẳng định lo lắng.
Trước đó vị Bạch đại phu kia có nói phụ vương trúng độc, ngự y và danh y trong kinh thành đều bó tay hết cách.
Ta nghĩ, lúc này có lẽ chỉ có ngươi có thể cứu phụ vương ta...!Trân Nhi..."
"Thiếu gia, đừng nói nữa.
Nô tỳ đi, nô tỳ đi là được."
Nghe tới đây, Vân Trân không thể tiếp tục im lặng.
Lời Triệu Húc nói, mỗi câu mỗi chữ hắn vừa nói đối với nàng đều là tra tấn.
Mãi tới lúc này, nàng mới thật sự cảm nhận được dụng tâm hiểm ác của Lưu Vân Bạch.
Hắn muốn dùng chuyện này, từng thời từng khắc nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng đã từng đứng về phía đối lập với Triệu Húc, đã từng thương tổn Triệu Húc.
Hắn muốn cái gai này đâm thật sâu giữa nàng và Triệu Húc.
"Đa tạ."
Triệu Húc nhìn nàng, nói.
"Không, ngài không cần đa tạ." Vân Trân lắc đầu.
Nếu ngài biết, hiện tại độc Ninh Vương là tự tay nô tỳ đút ngài ấy uống, chỉ sợ sẽ hối hận với một câu "đa tạ" này, thậm chí sẽ thất vọng, sẽ oán hận.
Thấy Triệu Húc nghi hoặc, Vân Trân hít sâu một hơi, nói: "Thiếu gia, đi thôi."
...!
Vân Trân theo Triệu Húc tới chủ viện.
Vân Trân ở ngoài